XtGem Forum catalog
Người Vợ Ma

Người Vợ Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 321520

Bình chọn: 7.5.00/10/152 lượt.

y đêm và tình xưa dường như sống lại trong anh, say mê... nãnh liệt khiến anh không thể chịu nổi!... Bảo Lâm lại choẹt ao ước được gặp lại bóng ma nhưng cũng lạ! Khi không ngờ thì Bảo Lâm lại thấy, còn bây giờ, dù muốn thấy lại hình bóng cũ đến tê lòng, Bảo Lâm cũng không được một lần gặp nữa dù tối nào anh cũng ra ngoài sân ngồi chờ đến quá nửa đêm.

Quỳnh Hoa lây làm lạ vì mấy ngày nay Bảo Lâm tự nhiên đi làm thì thôi, về đến nhà là cứ lục tung đồ đạc lên dường như để tìm một cái gì đó khiến cô cảm thấy bực bội:

- Anh tìm cái gì nói để em tìm giúp cho.

Bảo Lâm nhăn mặt:

- Em biết cái gì mà giúp?!

Thấy chồng tự nhiên nhăn mình, Quỳnh Hoa nói mát:

- Không biết thì anh phải nói, không nói thì thôi nhăm em làm gì.

Đột nhiên Bảo Lâm sừng sộ hỏi lại:

- Bây giờ em muốn biết, muốn nói cái gì hả?

Quỳnh Hoa không kém, cô lớn tiếng cự lại:

- Cái đó tự anh phải biết chứ! Lục cái gì mà lục tung tóe đồ đạc lên ai mà dẹp nổi...

- Dẹp không nổi thì đế đó, ai mượn? Lải nhải hoài mệt quá!...

Và sau cuộc cự cãi với vợ, tự nhiên Bảo Lâm tìm thấy cái anh muốn tìm. Nó ở ngay trong quyển sổ con dưới đáy tủ mà mấy ngày nay Bảo Lâm cứ lật qua lật lại từng trang mà không thấy. Anh vội nhét nó vào túi quần.

Bảo lâm cho xe chạy chậm trên con phố vắng, gần đến số nhà mà mình muốn tìm, anh dừng xe dắt bộ trên lề dò dẫm từng số một. Con đường vắng vào thu buồn hiu hắt! Từng xác lá oằn mình dãy chết lên tiếng kêu than dưới bước chân vô tình không khiến Bảo Lâm quan tâm, lòng anh đang nung nấu ý tưởng gặp lại người xưa hay ít ra cũng khám phá được điều bí mật nào đó liên quan đến cuộc sống của nàng vì anh không tin rằng, tự dưng mình lại nhìn thấy cái bóng ma giống nàng vào mấy đêm trước. Có lúc anh không tin vào những gì mình nhìn thấy, nhưng cũng có lúc anh lại xác nhận mình không thể nhìn nhầm... cứ thế khiến cho đầu óc anh hoang mang chẳng thể tập trung làm việc gì cho ra hồn.

Người Vợ Ma Phần 8

Bảo Lâm dừng lại trước một ngôi nhà có mặt tiền rất rộng. Của rào được ngăn làm hai cánh, sau cánh cửa nhỏ là một dãy phòng có hành lang dẫn ra phía sau, còn sau cánh cửa lớn là ngôi nhà khang trang có vẻ là nơi ở của chủ nhân dãy phòng trọ. Sau vài giây ngập ngừng, Bảo Lâm bấm vào cái chuông được đặt phí bên cánh cổng rào lớn. Một người đàn bà có vẻ phúc hậu bước ra:

- Cậu tìm ai?

- Dạ chào dì. Cháu muốn tìm một người mấy năm trước có cho cháu địa chỉ trọ ở đây.

Người đàn bà mở cổng:

- Mời cậu vào trong này.

Bảo Lâm thất vọng, anh cho xe rẽ vào một quán nước mà không về nhà. Tâm trạng anh không được ổn sau cuộc trò chuyện. Bà chủ nhà xác nhận đúng cô Yến Hương là người trong bức ảnh mà anh đưa ra:

- Đúng cô gái này ở đây suốt thời gian 2 năm trời. Yến Hương rất hiền và rất dễ thương nên ai cũng mến. Khi cô mới đến ở độ chừng khoảng hai tháng sau thì bị té cầu thang trong cơ quan từ lầu một xuống....

- Trời! Có nặng lắm không dì?

- Không nặng lắm nhưng cái thai non ba tháng trong bụng đã bị sẩy.

- Ôi trời! Vậy mà cháu không biết gì cả...

- Vậy thì cậu là thế nào với cô ấy?

- Dạ, chồng sắp cưới. Chúng cháu định làm đám cưới nhưng ba mẹ hai bên không ai bằng lòng.

- Tại sao? Một cô gái hiền lành dễ thương như vậy mà sao lại không chịu?

- Chỉ vì cô ấy là con riêng của mẹ kế cháu dì ạ.

Bà chủ nhà tỏ vẻ bức xúc:

- Có cái gì đâu mà bắt người ta phải xa nhau. Đâu có dính dáng dây mơ rễ má gì với nhau...

- Cám ơn vì dì đã hiểu tui cháu, nhưng dì cho cháu biết sau đó thì thế nào? Bây giờ Yến Hương ở đâu dì có biết không chỉ dùm cháu với.

Người đàn bà chép miệng thở dài:

- Sau khi ở bệnh viện về, cô ấy suy sụp hẳn và khóc nhiều lắm, có vẻ không được khỏe và khong lúc nào người ta thấy cô ấy cười. Cho đến cách nay độ một tháng, cô ấy trả phòng nói là để vào viện chữa trị. Từ đó không còn thấy cô ấy trở về nữa...

... Mãi suy nghĩ mà tách cà phê đã nguội lạnh từ lúc nào. "... Cái thai non ba tháng trong bụng đã bị sẩy" trời ơi! Lời nói của bà chủ nhà như xé ruột gan của Bảo Lâm! Vậy là em đã có thai sao Yến Hương? Thế mà anh đã quên lãng, không tìm gặp em lại lo đi cưới vợ. Vì những chuyện đó mà em không còn sức để chống chọi với những nghiệt ngã của cuộc đời đến đỗi cuối cùng em phải bỏ nhà trọ vào bệnh viện. Ôi! Nhưng em ở bệnh viện nào và bây giờ em ra sao thì không ai biết nữa! Trời ơi! Bây giờ anh biết tìm emở đâu đây em ơi! Hiện giờ em ra sao rồi? Và những gì anh thấy trong sân nhà mình có phải là em thật không?... Yến Hương ơi!...

Cho đến bây giờ, sau tất cả những gì xảy ra cho mình thì Bảo Lâm mới chợt nhận ra một điều, anh không hề yêu Quỳnh Hoa mà chỉ ngộ nhận trong lúc tâm hồn đang bị dao động vù tình yêu không được ai chấp nhận mà người yêu thì nhất định bỏ đi. Và Bảo Lâm khi đó lại bị giằng co giữa tình và hiếu, vì nếu như anh bỏ đi theo người yêu thì cha anh và mẹ của Yến Hương sẽ sống thế nào đây? Nếu như đã bước đi thì sẽ không còn cơ hội quay về!...

Trở về mái nhà xưa

Bảo Lâm kêu trả tiền cà phê, anh uể oải đứng lên lấy xe về nhà với tâm trạng chán trường đến