Polly po-cket
Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324872

Bình chọn: 8.5.00/10/487 lượt.

ra nguyên có của chuyện quái dị kia, không thể để những hiện tượng đó lúc nào cũng như đám ruồi nhặng lượn lờ quanh khúc xương được, khiến tôi ăn ngủ không yên.Buổi sáng, Phương Minh lại gọi điện thoại đến : “Nam Bính à, cậu quyết định không đến làm việc cùng tớ sao. Vậy để tớ lựa chọn người khác”.Đây đâu phải là tính cách của Phương Minh. Hồi còn ở trường, cậu ta tuyệt nhiên không hỏi ý kiên người khác đến hai lần trong cùng một chuyện, vả lại cũng không thích dây dưa dài dòng. Tôi biết cậu ấy thực lòng muốn giúp đỡ tôi, tôi cũng biết cậu ấy cũng có đủ khả năng để giúp, nhưng trong lòng tôi đã quyết định, tôi cũng không thể trốn tránh được. Ngoài cách đối diện với sự thực, thì tôi có thể dùng cách nào khác để giải quyết đây. Những chuyện mà tôi đã gặp phải, cả chuyện tình cảm của tôi nữa.Phương Minh thở dài ở đầu dây bên kia : “Thôi được rồi, để tớ tìm người khác. Đúng rồi, vợ tớ đến đây rồi, mấy ngày nữa đến nhà tớ nhé”.Sau khi tan ca, không ăn tối, tôi dắt xe máy từ trong nhà để xe ra, khởi động. Chiếc xe phóng thẳng ra cửa ủy ban, tôi muốn đến thôn Thanh Thúy. Vốn không tin vào chuyện mê tín, nhưng tôi vẫn quyết định đến thôn Thanh Thúy, hy vọng có thể tìm được thứ mà tôi muốn.Thu tháng Tám lạnh lẽo, chiếc xe chạy khiến gió thổi quần áo tôi bay phần phật không ngừng, tôi tăng tốc lướt nhanh qua từng khoảng lúa nước hai bên đường, lúa đã trổ bông, mấy bác nông dân đầu đội mũ cỏ, tay cầm xẻng đang cặm cụi dẫn nước vào ruộng, gió thổi hàng cây bạch dương hai bên đường vang lên những tiếng xào xạc, xào xạc, cũng gần đến thôn Thanh Thúy rồi.Chợt thấy bên đường có người đi bộ, tôi những muốn dừng xe để hỏi đường đến nhà của Trương Thanh Dương, chân đạp phanh nhưng xe không hề giảm tốc độ, phanh xe hỏng rồi. Tôi sợ hãi, tốc độ xe lúc này đang là 120 km/h, tôi làm thế nào để dừng xe được đây? Tôi lại giẫm phanh mấy lần nữa, tốc độ vẫn không giảm chút nào, phanh xe hỏng thật rồi. Lúc đó, từ phía xa vọng lại tiếng bình bịch bình bịch của chiếc xe lam, trên xe chất đầy gỗ, đang từ trong thôn tiến ra, tinh thần tôi bất giác tập trung cao độ, giờ không nghĩ đến vấn đề làm cách nào để dừng được chiếc xe này mà chỉ mong làm thế nào để không đâm vào người đi bên đường.Tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh, lúc này ngoài việc bình tĩnh ra tôi chẳng thể làm được điều gì khác. Tay nắm chắc tay lái, bề rộng của đường vốn hai xe cũng có thể qua được, nhưng chiếc xe chở gỗ kia lại cồng kềnh chiếm diện tích khá lớn, nên bên cạnh chỉ còn một khoảng trống rộng chừng gần một mét. Tuy rất hẹp, nhưng với kỹ thuật lái xe của tôi thì an toàn đi qua chỗ đó không phải là trở ngại lớn lắm.Gần đền, gần đến rồi, nhìn tình hình lúc đó tôi nghĩ mình có thể lướt qua thân chiếc xe chở gỗ đó mà thoát được, bỗng nhiên, phía sau chiếc xe chờ gỗ ấy thấp thoáng bóng chiếc xe đạp. Người dân trong xã mỗi khi dùng xe thồ, sẽ có một người đi xe đạp theo, hoặc là đi bên sườn xe, hoặc là ở phía sau xe. Chiếc xe đó đáng lẽ nên theo sát phía sau xe thồ, giờ lại đột nhiên lao lên đi bên cạnh sườn xe. Người đó đâu ngờ được hoàn cảnh lúc này đang nguy hiểm như thế! Chiếc xe máy vẫn lao với tốc độ chóng mặt, tôi không thể suy nghĩ thêm một giây nào nữa, trên xe là một người khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy xe máy của tôi đang lao nhanh đến, hoảng hốt đến mức quên cả phản ứng. Bây giờ có phản ứng thế nào thì đều đã muộn, không phải tôi đâm vào chiếc xe lam thì là chiếc xe máy lao vào người nông dân đó. Tim tôi đập thình thịch liên hồi, mọi suy nghĩ tiêu tan. Ánh mắt tôi hoảng loạn quét sang bên đường, nhìn thấy bên đường có một cái cây, còn xung quanh là ruộng lúa tươi tốt. Suy nghĩ chợt vụt qua như tia lửa điện, tôi hạ quyết tâm, hướng đầu xe lệch về phía cây bên đường, rồi chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của người lái xe thồ và người nông dân kia. Nếu tôi cả người lẫn xe đâm xuống ruộng lúa thì kể cả ở đó là bùn mềm, cũng không tránh khỏi bị thương.Thế nhưng tôi đã không chọn cách đó.Mắt thấy chiếc xe máy sắp lao thẳng vào cái cây, tôi cố gắng giữ cho đầu óc được sáng suốt, quay đầu xe nghiêng đi, tránh đâm thẳng vào thân cây, tôi nhằm đúng lúc ấy chớp lấy cơ hội, đạp chân một cái, lao người nhảy vọt khỏi xe, cảm ơn Trời Phật, tôi đã ôm được thân cây đó, quay đầu lại nhìn, chiếc xe máy đã lao thẳng xuống ruộng lúa, bánh ve vẫn còn chổng ngược quay tít, lại làm hỏng một khoảng lúa rồi. Vẫn đang hoảng hôn, một vấn đề đã lóe lên trong đầu, xe của tôi luôn được bảo trì rất tốt, tại sao phanh xe lại bị hỏng chứ?May là tôi muốn dừng lại sớm, cho nên mới phát hiện ra phanh xe hỏng, chứ đến lúc đối mặt với chiếc xe lam mới giảm tốc độ thì e rằng đã quá muộn rồi, nhất định sẽ lúng túng kinh sợ vô cùng, như thể tôi đã là Tiểu Vương thứ hai rồi.Mọi suy nghĩ trong đầu bắt đầu rối bời, tôi từ từ tụt xuống gốc cây, đứng ở đó chẳng biết mình đang nghĩ ngợi điều gì nữa, rõ ràng có một đầu mối nào đó đang ẩn hiện, nhưng tôi không có cách nào nắm bắt được nó.Khi ấy, chiếc xe lam đã dừng lại, người dân đi chiếc xe đạp cũng giúp tôi kéo xe máy từ dưới ruộng lúa lên, họ đều cho rằ