
u cả - Tôi vừa cầm điện thoại soi đường vừa hỏi
-Taro rất thông minh. Nó bảo đi hướng này là có lý do của nó. Tao chơi với nó lâu rồi. Tao luôn tin nó và chưa bao giờ phải thất vọng cả.
Câu nói của Kento làm sáng lên hi vọng trong tôi, nó mang đến cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không còn thấy tối và lạnh nữa. Tôi biết rằng tôi đang đi cùng những người bạn tốt, những người dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất họ cũng không đổi lòng...
Tôi nhìn sang Kento. Không có chút sợ hãi nào cả.
-Ủa có phải phía trước có một vệt sáng không? - Kento
-Đúng rồi. Là gì thế nhỉ? Đến đó xem thử đi.
-Có thể là ma đấy - Kento
Sự tò mò đã khiến tôi không bận tâm đến câu nói đó. Tôi đi thẳng về phía vệt sáng. Là 1 cây đèn đường và 2 tấm biển trông khâ giống biển chỉ đường. Cái chỉ về bên trái có hình một ngôi nhà. Cái chỉ về phía trước có hình một con chó, không chó không có sừng...
-Sao lại người đốt đèn ở đây vào giờ này nhỉ ? - Kento
-Quan trọng là chúng ta sẽ đi theo hướng nào? Có 2 tấm biển. Cả 2 đều không có vẻ gì là tốt đẹp cả. Có lẽ nên đi bên phải hoặc là...
-Không mày cứ đi thẳng đi.
-Hướng con chó có sừng á? Mày chắc chứ?
-Tao tin Taro! - Nói xong đi thẳng
Tôi cũng không biết làm gì hơn là đi theo nó. Lúc nãy đi có gặp mấy cái biển này đâu. Liệu sẽ về được trường chứ? Mày tỉnh lại trả lời tao đi Taro.
-Mày nghe thấy tiếng gì không? - Kento
-Tiếng chân mày chứ tiếng gì ~.~
-Không phải mày thử đứng yên lại xem.
-Rồi. Có thấy gì đâu ~.~
3 phút sau...
-Rõ ràng là có tiếng động mà
-...
Đúng là có một âm thanh gì đó ở phía sau. Nó đang lớn dần và dồn dập! Có khi nào là con vật trên tấm biển!
-Kento chạy mau!
-???
-Con quái vật đang đuổi theo đấy!
-!!!
Âm thanh ngày càng rõ ràng hơn, nghe như tiếng vó ngựa. Tôi có thể cảm nhận được thứ đó đang ở ngay phía sau! Càng lúc nó càng gần thêm. Chúng tôi không chạy kịp với nó. Mặt đất rung rất mạnh. Lá và cành cây khô ào ào rơi xuống. Những hạt bụi bay vào mắt khiến tôi không còn nhìn thấy đường nữa. Tôi vấp phải một chiếc rễ cây ngã vật xuống đất.
-Yuriko! Hướng này!
Tôi cố vùng dậy chạy theo hướng có giọng nói. Cảm giác giống lúc sắp chết đuối vậy không thấy gì và cũng không biết làm gì ngoài vẫy vùng một cách tuyệt vọng. Tôi lại ngã, chân tôi mắc vào một thứ gì đó không tài nào rút ra được. Những tiếng gào rú ghê rợn liên tục vang lên, tôi thấy tim mình nhói đau. Tôi nằm xuống...
Đúng lúc đó, có 2 cánh tay nắm chặt lấy áo tôi kéo mạnh. Chân tôi rời ra được! Là Kento!
Tôi nắm chặt lấy tay nó cố chạy thật nhanh. Tôi có thể cảm nhận được chân mình chảy máu và nó đang tê cứng.
-Phía trước có hàng rào trèo qua đó là thoát khỏi đây rồi - Kento
Làm sao trèo được khi chân tôi thế này còn Kento thì quá béo không thể tự trèo được, cả Taro nữa.
-Chỗ này có một cái lỗ mày chui vào rồi kéo thằng Taro ra tao sẽ ra sau - Kento
Tôi làm như lời Kento. Chúng tôi thoát khỏi đó. Vừa lúc trời hửng sáng.
-Đây là đâu vậy? - tôi
-Tao biết chỗ này. Đây là sau trường đi vòng về cũng khá xa đây
Thật kinh hoàng! Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi vào đó. Đưa Taro vào phòng y tế, băng bó cho tôi xong thì vừa kịp giờ học. Taro vẫn chưa tỉnh nên chúng tôi vào lớp trước.
Cả buổi tôi chẳng vào đầu được cái gì cả. Tôi chỉ gục đầu xuống bàn và cố đẩy những suy nghĩ kinh khủng khỏi đầu mình. Kento cũng vậy, nó chỉ ngồi, mặt thẫn thờ.
Buổi học kết thúc. Tôi cất sách vở ra về nhưng Kento vẫn ngồi đó, không nói gì.
-Cảm ơn mày Kento *vỗ vai*
-...
-Hai cậu không về à? Mình còn khóa cửa nữa - Koneko
-Cậu đợi mình xíu - tôi
-Nhanh nhanh xuống xem Taro thế nào nữa (tiện còn đi cùng Koneko nữa chứ ^^! ) *đẩy đẩy*
-Rồi. Từ từ đã. - Kento
-Sao? Taro bị ngất à? Rốt cuộc có chuyện gì? - Koneko
-À ừm cũng không có gì đâu - tôi
-Là một thứ không có thật làm phải không?
-...
-Kể mình nghe đi.
-Thôi được. Chuyện là thế này...
-Mình muốn các cậu hứa sẽ không vào đó nữa. Mình đã mất rất nhiều bạn bè rồi *rơi nước mắt*
-Cậu đừng khóc mình hứa mà.
-Bác ơi bạn cháu vừa nằm đây đâu rồi ạ? - Kento
-À nó vừa tỉnh dậy rồi đi luôn về phía kia.
-Phía kia? Khu sân sau!
Tôi và Kento lập tức chạy ra khu sân sau thì gặp Taro đang đi theo hướng ngược lại.
-Này Taro! Mày vẫn ổn chứ? - tôi
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi và đi thẳng.
-Mày sao vậy? Có gì thì cũng phải nói một câu chứ. Mày có biết tao lo lắm không hả - Kento
-Tao chỉ hơi mệt thôi. Tao về đây - Taro
***Kết thúc một ngày kinh khủng***
Ngày thứ 3 đi học.
Hôm nay tôi đến trường muộn hơn. Có vẻ như sắp có một cơn dông. Mây đen và gió lạnh tràn về báo hại tôi mặc chiếc áo ngắn tay hắt xì liên tục. Không ngờ mùa hè lại có thể lạnh đến vậy. Thời tiết dạo này thật lạ. Trước khi ra khỏi nhà tôi vẫn còn thấy nắng ấm. Có phải đây là báo trước cho một điềm gở không nhỉ?
Vào đến lớp thì đứa nào cũng như tôi cả co ro khúm rúm.
Tôi ngồi vào bàn, nhìn về phía Taro. May là nó vẫn ổn, đang nói chuyện rất vui vẻ với Kento.
-Này! Cậu đừng ngồi ở bàn này. Coi chừng bị ma ám đó! - Koneko
-Hả? - Đúng rồi khi mới đến lớp mình cũng được