Polly po-cket
Lời Nguyền

Lời Nguyền

Tác giả: eviluriko

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322315

Bình chọn: 8.00/10/231 lượt.

thời gian.

-Hãy giúp Lam Diệp có cuộc sống bình yên, xóa bỏ mọi bất an, đau khổ. Tâm bình lặng thì mọi sự sẽ bình lặng.

Chị nhìn hắn thật lâu. Mười mấy năm quen biết, chị chỉ thấy biểu hiện này trên gương mặt hắn duy nhất hai lần: khi mẹ hắn mất và ngay lúc này.

-Chị cũng sẽ cố gắng để giúp con bé có lại thể chất bình thường.

Hắn nhìn chị như cảm ơn rồi đi đến chỗ cô. Hắn vòng ra sau vườn nơi cô đang ngủ trên chiếc võng mắc giữa hai cây bằng lăng cạnh bờ ao. Cô ngủ rất bình yên và thanh thản. Một tay gối đầu một tay vắt nghiêng trên bụng. Mái tóc cô xõa ra để một bên vai. Làn tóc mai phủ lơ thơ trên trán. Hoa nắng lung linh nhảy múa trên lớp vải màu thanh thủy dịu mát cô đang mặc như những gợn sóng mềm mại. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, vô vàn cánh hoa bằng lăng lại rơi lả tả phủ trên mặt nước ao, một số vướn lại trên đất, vương cả trên tóc cô, trên người cô. Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nhặt những cánh hoa bằng lăng. Tay hắn chạm nhẹ gương mặt cô khi nhặt một cánh hoa vô tình vương vất. Cô chớp mắt, khẽ mỉm cười.

-Anh đến rồi sao?

-Xin lỗi. Anh làm em thức giấc rồi.

-Không sao.

Cô đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt hắn, thì thầm như người trong cơn mộng mị.

-Không phải mơ. Anh không phải là mơ.

-Em nói gì vậy? Anh tất nhiên là thật rồi.

-Ừm… Anh là thật.

Cô bật cười.

-Lúc nãy, em đã gặp nội và ba. Em biết nội và ba đã mất rồi nhưng vẫn muốn gặp. Em gặp họ trong mơ. Em cũng muốn gặp anh nên em sợ em cũng đang gặp anh trong mơ.

Cô lại bật cười. Hắn nhìn cô, cảm giác bất an dâng lên trong người. Hắn đột nhiên ôm chằm lấy cô, rất chặt. Khoảng thời gian im lặng kéo dài. Hắn nghe rõ cả hơi thở đều của cô.

-Em đã từng nghĩ, nếu được ở bên anh thế này thì chết cũng cam lòng… và đôi lúc, em đã thấy mình bay lên... giống như… giống như linh hồn rời bỏ thể xác…

-…

- Chị Lạc Ngư từng kể rằng: “Linh hồn con người là hơi thở của sự sống. Nếu linh hồn ấy đã bị đọa đày trong địa ngục A tỳ thì cho dù ý chí có mạnh mẽ, cứng rắn như sắt đá lúc hồi sinh cũng sẽ yếu ớt, yểu mệnh như ngọn nến trước gió, tơ nhện trong mưa” Nếu như…

-…

-Nếu thật sự em yểu mệnh chết sớm như thế thì có lẽ kiếp trước em đã gây quá nhiều tội lỗi, quá nhiều oán nghiệp nên kiếp này không được ở bên anh.

-…

-Nếu như…

Hắn ngắt lời cô bằng một nụ hôn. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm lắng.

- Gì mà “yểu mệnh, oán nghiệp”… Anh không muốn nghe em nói cũng điều ngớ ngẩn như vậy nữa.

-…

-Từ nay, em chỉ được nói những điều vui vẻ, hạnh phúc thôi.

Cô nhìn hắn thật lâu, khẽ cười gật đầu. Hắn mỉm cười kéo cô vào vòng tay lần nữa. Hoa bằng lăng nhẹ rơi bập bềnh trên mặt nước. Hắn chưa bao giờ tin vào thần thánh, chưa bao giờ thấy bản thân bất lực nhưng ngày hôm nay, khi đang đứng trên bờ vực chênh vênh của hạnh phúc, cảm nhận sự hữu hạn của đời người… Hắn thật sự muốn cầu xin một sức mạnh siêu nhiên đừng đưa cô đi, đừng tước mất hạnh phúc mong manh hắn có được. Nếu có số phận, nếu có định mệnh, hắn bằng lòng đánh đổi tất cả để níu giữ hạnh phúc mong manh này, níu giữ từng khoảnh khắc cô ở bên cạnh hắn.

Sáng hôm sau, hắn đến chỗ làm như thường ngày. Đó là tòa cao ốc văn phòng đặt ở trung tâm tỉnh. Trụ sở chính của Nam Phương. Phòng làm việc của hắn ở tầng giữa cao ốc, được lấp cửa kính có thể dễ dàng ngắm khoảng trời trong xanh bao la bên ngoài. Hắn ngồi vào bàn làm việc, mỉm cười nhìn khung ảnh của cô. Tấm ảnh được Lạc Ngư gửi cho hắn vài năm trước. Trong ảnh, cô mặc chiếc áo bà ba màu tím nhạt, tóc buông nhẹ xuống vai, một tay cầm chiếc nón lá, một tay nâng nhẹ cành bằng lăng trổ đầy hoa tím. Tấm ảnh là một vẻ đẹp Á Đông giản dị, thâm trầm nhưng đầy tinh tế và quyến rũ. Hắn vuốt nhón tay trên tấm ảnh rồi quay sang xem xét những tập hồ sơ. Một lúc sau, di động reo. Hắn bắt máy, xoay ghế ngắm khoảng trời trong xanh ngoài cửa kính. Một giọng nữ vang lên đầy tự tin. Sau lời chào xã giao là vấn đề chính.

/À… tôi gọi để thông báo là mọi việc bên gia đình tôi đã được thu xếp ổn thỏa. Chỉ lo ông ngoại của Dương thôi/

-Cảm ơn Thảo.

Hắn nghe cô gái khẽ thở dài qua điện thoại. Giọng nói giả vờ đau buồn đầy tinh nghịch.

/Dương thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?/

-Việc này đã nói rất rõ hai năm trước.

/Chưa ai làm tôi tổn thương nhiều như Dương/

-Thật xin lỗi quá.

Cả hai bật cười. Tiếng nói của Thảo chợt nghiêm chỉnh.

/Dương thật sự vì Lam Diệp mà từ bỏ tất cả sao? Làm như vậy có phải là ngu ngốc lắm không? Nếu cô ấy biết sẽ cảm thấy ray rứt không yên đó/

-Vì những thứ phù phiếm mà từ bỏ hạnh phúc mới đúng là ngu ngốc. Với lại…

/…/

-Lam Diệp chắc chắn sẽ ủng hộ tôi.

Hồng Thảo cười vẻ am hiểu rồi chào cúp máy. Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng ngắm bầu trời sau đó chuyển sang bức tranh hoa bằng lăng treo trên tường. Nền vải đen huyền tôn thêm sự u trầm, sâu thẳm của sắc tím bằng lăng được phối màu tuyệt diệu. Mỗi đóa hoa như có linh hồn, sống động và cá tính. Đây là món quà đầu tiên cô tặng nhưng hắn đã tàn nhẫn vứt đi. Những mảnh kính ***g cho bức tranh vỡ nát, văng tung tr