
Ông cố của Hoa đã từng nói; kiếp trước của một người đẹp, ắt phải là
một loài hoa. Loài hoa đó phải tu luyện hàng ngàn năm để có thể đầu thai lên dương gian thành một người đàn bà đẹp.
Vì vậy, một người đàn bà đầu thai từ một loài hoa, nhất địnhphải đẹp tới khuynh nước nghiêng thành. Khó có người đàn ông nào cầm lòng
được khi đứng trươc một đóa thiên hương đó. Nhất là khi nàng đã để mắt
xanh tới họ. Nàng tên là Hoa, chào đời ngay vào đầu mùa xuân khi muôn
hoa đua nở. Hương sắc của nàng đã làm cho tất cả các trẻ sơ sinh khác
trong bảo sanh viện trở nên tầm thường. Mọi người đã nhìn cha mẹ Hoa như ganh ghét với cặp vợ chồng tị nạn của một xứ nghèo khó, chiến tranh,
lại có thể sinh hạ được một đứa con đẹp như thiên thần này.
Bởi vậy, ông cố Hoa lại càng quả quyết nàng chính là một loài
hoa đầu thai. Một bông hoa duy nhất của gia đình họ Nguyễn. Vì sau đó,
mẹ Hoa không sanh thêm một đứa con nào khác nữa. Ông cố rất thương Hoa,
nhưng khi nàng vừa cắp sách tới trường, ê a vài ba mẫu tự. Người đã qua
đời, và từ đó hình ảnh ông cũng từ từ mờ dần trong đầu óc non dại của
nàng.
Năm mười sáu tuổi, ba của Hoa cũng qua đời, và nàng còn nhớ rất
rõ mọi việc xẩy ra từ năm đó. Lúc ấy Hoa đang ở trong một trường nội trú của mấy bà nữ tu. Lúc này gia đình Hoa rất khá giả, cả cha mẹ nàng cùng chúi đầu vào công việc làm ăn. Cũng vì vậy, cha mẹ Hoa không muốn cho
nàng ở nhà một mình, nên Hoa phải ở trong trường nội trú này tại San
Francisco. Khi mẹ Hoa gọi điện thoại vô trường báo tin cha mất, Hoa vội
vàng xin phép bà hiệu trưởng trở về nhà ngay chiều hôm đó để đự đám táng người cha thân yêu của mình.
Cái tin đau đớn bất ngờ này làm Hoa choáng váng. Chiếc xe
Mercedes Benz đời mới nhất của cha nàng bị cán bẹp dí như tờ giấy. Người ta phải cắt xe ra từng ảnh để lôi từng bộ phận thân thể của ông ra.
Vì là người thành công lớn lao trong thương trường, nên tang lễ
cha nàng có rất nhiều bạn bè có tên tuổi tới tham dự. Hơn thế nữa, hồi
trước năm 75, cha nàng cũng là một người có thế lực trong chánh quyền,
và ông cũng ở trong một chánh đảng nên những người tới dự tang lễ có
nhiều khuôn mặt lớn trong cộng đồng tị nạn Việt Nam tại Mỹ.
Hoa phải rời đám bạn bè ở San Francisco, hấp tấp leo lên xe lửa
trở về với mẹ nàng ở San Jose ngay. Vô tình trong chuyến đi này, Hoa lại gặp ông Luận. Ông là người bạn thân của cha nàng lúc còn sống. Phong
cách oai nghi của ông đã hấp dẫn Hoa mãnh liệt và sau này không ngờ nàng lại say mê, thương yêu ông một cách thật mù quáng. Không biết có phải
vì ảnh hưởng khi Hoa còn thơ ấu. Ông Luận thường tới nhà nâng niu bồng
ẵm Hoa, dắt Hoa đi chơi, mua kẹo bánh cho Hoa ăn. Bây giờ những hình ảnh ấy biến thành tình yêu trai gái khi nàng vừa tới tuổi cặp kê.
Nhưng ngoài những điểm đó ra. Phải nói là ông ta cao lớn và thật phong độ, quả thật với dáng dấp này, ít có người đàn ông Việt Nam nào
sánh được cái oai phong như ông Luận. Với nước da ngăm ngăm đen, thân
thể cường tráng và những bắp thịt thậtrắn chắc. Ngày đưa cha Hoa ra
nghĩa trang. Ông mặc một bộ vét mầu đen, áo sơ mi trắng, nổi bật trong
đám quan khách. Cặp mắt của ông buồn thăm thẳm. Hoa chưa hề thấy một
người đàn ông nào hấp dẫn như ông. Tuy mới mười sáu tuổi, nhưng bỗng
nhiên nàng bị rơi vào sự thu hút của một mãnh lực thiên thần tình ái
ngất ngư không tưởng.
Sáng hôm đưa cha Hoa tới nơi an nghỉ cuối cùng xong, có một số
bạn bè theo về tận nhà để chia sẻ những bất hạnh, không ai ngờ đã đổ
xuống gia đình nàng như vậy. Trong đó lại có ông Luận, nhưng ông không
tới liền khi đám tang vừa chấm dứt, mãi tới chiều tối mới lái xe tới.
Lần này ông ta mặc một bộ đồ veste mầu trắng. Dáng điệu của ông Luận
càng thêm hào hoa phong nhã, cặp mắt của ông 16ng lánh phản chiếu ánh
đèn trông thật oai phong.
Hoa lén nhìn ông ta suốt buởi nói chuyện với mẹ. Có lẽ từ ngày
tới tuổi dậy thì, Hoa chưa hề thích một người đàn ông khác phái nào như
thế. Vì sinh ra và lớn lên tại Mỹ, lứa tuổi những đứa như Hoa trưởng
thành rất sớm, ngay trong trườnghọc, đã có nhiều bạn trai ve vẫn tán
tỉnh nàng. Nhưng Hoa chưa hề rung động bởi những thằng con trai khác màu da, trông lấc cấc, ngờ nghệch tới ngu độn.
Có phải là định mệnh, Hoa đã gặp ông Luận trong hoàn cảnh cô đơn và buồn tủi này. Nàng nhìn ông mộtcách chăm chú và có cảm tưởng nhưông
là một người gần gủi và thân thiết nhất trong gia đình mình, khác hẳn
với những người trong đám quan khách tới phân ưu như cho có lệ.
Sau bữa cơm tối, mọi người đều ra vườn sau uống trà. Hoa nghe thấy ông Luận nói với mẹ nàng:
- Cúc này, từ nay trở 'đi, em phải cố gắng chấn tỉnh để đối phó với cuộc sống sau này.
Mắt mẹ Hoa tràn dầy cảm kích. Có lẽ không phải mộtí mình Hoa mà
cả mẹ nàng cũng đang cảm thấy ông Luận là người gần gủi nhất của gia
đình lúc này.
Hoa lững thững vòng qua hông nhà, một mình lặng lẽ tới cây thông già, ngồi xuống chiếc ghế xích đu dưới gốc cây Chiếc ghếnày là vật nàng thích nhất trong thời thơ ấu. Hoa nhớ lại những buổi chiều ra ngồi đây
chơi với mẹ và ba. Ngước mặt lên n