80s toys - Atari. I still have
Điệu Nhảy Thầy Tu

Điệu Nhảy Thầy Tu

Tác giả: Jarson Dark

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

mười lăm phút nữa thôi, chuyến đi sẽ kết thúc.

Raymond đã muốn lái xe thẳng tới nhà, nhưng rồi anh bỏ ngay ý định khi phát hiện thấy chiếc Renault thẫm màu đậu ngay bên ngã ba có con đường dẫn tới nhà anh.

Raymond Golon tạm dừng xe.

Có hai khả năng. Một là ai đó đi nhầm đường, hoặc có người muốn sử dụng con vịnh nhỏ làm nơi tắm biển, đó là điều mà gia đình Golon cho phép. Họ đã mua toàn bộ khuôn viên này vì muốn có một không gian yên tĩnh riêng tư. Họ không thích có người lạ vào đây.

Raymond không nghĩ đến chuyện có khách. Bạn bè hay người quen của gia đình chắc chắn sẽ lái xe tới sát nhà rồi mới dừng lại.

Dù chẳng hề băn khoăn, anh vẫn tăng tốc và chỉ một thoáng sau xe của anh lăn bánh vào chính đoạn đường mà bàn tay anh đã tạo nên. Chiếc Peugeot đi một đoạn ngắn nữa, Raymond Golon nhìn được ra bãi biển và ngạc nhiên khi thấy không có ai đang tắm.

Chả lẽ người lái chiếc Renault hoàn toàn không muốn tắm? Thế thì anh ta tới đây làm gì? Rất có thể có nhiều người cùng tới. Dù sao chăng nữa, nỗi nghi ngờ từ từ len lách trong lòng người đàn ông.

Anh cầm lấy chiếc túi du lịch, vắt áo bành tô mùa thu lên trên cánh tay, dập cửa xe lại.

Làn gió thổi tới, mang theo vô vàn những hạt cát nhỏ li li phủ xuống bộ complé sáng màu của Raymond. Anh không quan tâm tới điều đó. Anh đã qua quen với cảnh này. Kể cả bây giờ, đứng ở vị thế khác, anh vẫn không nhìn thấy ai bên bờ biển.

Trống vắng không một bóng người.

Raymond Golon nhún vai, bước về hướng hàng hiên, bước qua ba bậc thềm rồi thấy cánh cửa rất rộng đang mở toang. Anh không đi bằng con đường bình thường vào nhà, mà đi qua ngăn bếp, nghe không gian vẫn còn phảng phất một chút mùi súp cá.

Raymond nhìn thấy một chiếc nồi còn đặt trên bếp, anh mở nắp ra nhìn vào trong.

Món súp cá đã đông lại thành một lớp mỡ dày và lạnh phía bên trên. Thì ra vợ và con gái anh vẫn chưa dùng bữa trưa.

Người đàn ông cảm thấy kỳ lạ. Chỉ sau vài bước chân, anh đã bước vào phòng khách, đặt chiếc túi và áo bành tô xuống, nhưng cả ở đây anh cũng chẳng tìm thấy một dấu vết nào của gia đình mình.

Tâm khảm người đàn ông bắt đầu thấp thỏm. Nhất là vì anh đã nhìn thấy chiếc xe lạ.

– Fedora! – Anh gọi lớn tên vợ mình. Không có câu trả lời, kể cả khi anh gọi tên con gái.

Vì ngôi nhà được xây dựng tương đối thoáng, nên giọng anh chắc chắn sẽ vang lên rất rõ ở tầng trên, kể cả vào phòng vẽ, nếu vợ anh đang làm việc ở trong đó và đang mãi mê làm việc.

Đó đây chỉ có sự tĩnh lặng đáp lời. Sau khi gọi lớn một vài lần nữa, Raymond thấy mệt mỏi, và đi tìm vợ con. Anh nhanh chân bước dọc những bậc cầu thang lên trên, mở cánh cửa phòng vẽ, nhìn thấy những bức tranh, nhưng không thấy một dấu vết nào của Fedora. Cứ như thể vợ anh đã tan thành không khí. Raymond Golon lắc đầu.

– Không thể như thế được. – Anh lầm bầm. – Họ ở đâu nhỉ? – Người đàn ông cân nhắc xem anh còn phải đi tìm ở những nơi nào, rồi anh nghĩ tới tầng hầm.

Có lẽ vợ anh ở bên dưới, và đang làm việc gì đó.

Raymond Golon lại theo những bậc cầu thang xuống tầng trệt. Anh nhìn thoáng vào phòng khách, phát hiện ra một chuyển động, nhanh chân bước vào trong đó và vừa lúc muốn lên tiếng thì những ngôn từ chưa thoát ra thành lời đã đọng lạ trong cổ họng anh.

Bên cạnh sofa có một gã đàn ông đang đứng.

Một người lạ!

Raymond dừng sững lại, như thể anh vừa va phải một chướng ngại vật. Ngay lập tức, anh nghĩ tới chiếc Renault. Người lạ mặt kia chắc chắn đã đến đây bằng chiếc xe đó và bây giờ đi lại nhởn nhơ trong nhà anh.

Gương mặt bình thường rất hiền lành và dễ gây thiện cảm của người đàn ông làm nghề buôn bán bất động sản dần dần đóng băng lại khi nhìn thấy gã đàn ông râu ria xồm xoàm đó. Ánh mắt săm soi của anh kéo dài vài giây đồng hồ, thế rồi Golon lên tiếng:

– Ông là ai? Ông làm gì trong nhà của tôi vậy?

Gã râu xòm mỉm cười.

– Ông không biết tôi sao?

– Không!

– Vợ ông cũng không bao giờ kể cho ông nghe về tôi cả sao?

– Không, cô ấy không kể!

– Thôi được, ông có quyền khi nói rằng căn nhà này là của ông. Nó là tài sản của ông. Ông đã xây lên nó, nhưng ông đã quên một điều, ông Golon ạ.

– Điều gì?

– Rằng ông phải chia sẻ ngôi nhà này với người khác.

Raymond đột ngột nhếch mép cười chế giễu.

– Ông muốn nói đùa tôi hay sao, người lạ mặt? Tôi không cần phải chia sẻ ngôi nhà này cho ai cả, bởi vì, chính như ông nói, nó là của tôi.

– Nhưng ông phải chấp nhận sự thật kia.

– Đừng có nói chuyện vớ vẩn! – Raymond dần dần nổi giận. – Ông là ai?

– Cứ gọi tôi là René.

– Tốt. René. Còn gì nữa? Ông muốn gì ở đây?

– Tôi đã nói với ông rồi, ít nhất thì tôi cũng là một phần trong gia đình của ông. Tôi quen biết gia đình ông, rất thân và rất tốt, nhất là tôi rất thân với vợ ông, ông Golon.

– Fedora liên quan gì đến chuyện này?

Tên râu xồm lắc đầu.

– Lạ thật, lạ thật. – Gã lẩm bẩm. – Chẵng lẽ cô nàng hiền dịu chưa bao giờ kể cho ông nghe chuyện gì. Vâng, ông Golon, ông hay đi đây đi đó, người đàn ông không bao giờ được phép để vợ mình ở nhà lâu thế. Ông hiểu điều đó phải không?

Dần