
nữa. Nếu không, những nỗi sợ này cứ đeo bám em suốt đời."
Nói rồi, anh hạ 2 chiếc balô xuống đất, vận động chân tay gân cốt cứ như là sắp vào 1 cuộc thi đấu.
Xuân Vũ mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy bóng đen của khối đá trên vách núi cao, như 1 chiếc đầu lâu khổng lồ đang nhìn xuống cô. Rồi, cô điều hòa nhịp thở, soi đèn pin, cùng Cao Huyền bước vào trong hang.
Ánh đèn pin soi khắp bốn bề hang động, thấy rõ những vết đục đẽo của bàn tay con người. Xuân Vũ 1 tay cầm đèn pin 1 tay áp lên ngực; đứng trong cái hang đá tối đen, cô có cảm giác đang trở lại trong lòng đất ở cái chốn hoang vắng, đang ở trong địa cung bí hiểm đáng sợ...
Cô không nén nổi run lên bần bật. Chỗ dựa duy nhất để có thể yên tâm là Cao Huyền đang đứng phía trước, anh đang từng bước đi về phía trước với vẻ điềm tĩnh như không. Cái hang sâu 1 cách không ngờ, hình như bên trong còn rộng thêm ra, đèn pin chiếu không đến nơi, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng.
Bỗng thấy trên vách hang có 1 mảng màu, Cao Huyền vội chiếu đèn lên, và nhận ra ngay đó là 1 bức bích họa.
Xuân Vũ hít thật sâu 1 hơi thật lạnh, vội bước sát đến sau lưng anh. Cô thấy bức tranh vẫn còn khá nguyên vẹn, thậm chí màu sắc còn rất tươi, có khuôn khổ mỗi chiều chừng 2 mét. Tranh vẽ 2 con tiểu quỷ màu đen đang bóp cổ 1 phụ nữ, và cầm kìm kẹp lưỡi để rút lưỡi người ấy ra.
"Địa ngục Bạt thiệt [拔舌'>!"
Cô bất chợt kêu lên. Không rõ được vẽ bằng thủ pháp gì nhưng bức tranh quả là sống động như thật, người phụ nữ bị rút lưỡi mặc trang phục thời Đường, nét mặt được vẽ rất thật, cứ như là ảnh chụp rồi dán lên vách hang!
Cao Huyền khẽ thở dài: "Thực không sao tưởng tượng nổi!"
Anh rọi đèn pin khắp 1 lượt, có cảm giác như là mới được vẽ lên đó. Tuy bút pháp và các nét vẽ vẫn là lối Trung Quốc, phần nền cũng mang phong cách bích họa Đôn Hoàng, nhưng thân hình và khuôn mặt của nhân vật thì lại tả thực đến từng chi tiết. Vẻ mặt khiếp hãi, mắt trợn trừng trừng, đôi tay đang vùng vẫy... trình độ tả thực không kém gì các họa sĩ châu u. Tranh Trung Quốc truyền thống thì lại không thiên về tả thực khi diễn tả hình tượng nhân vật. Cao Huyền chưa từng nghe nói về phong cách bích họa vừa có tiểu quỷ hư cấu lại vừa có nhân vật tả thực như bức tranh này. Tác giả của tranh này năm xưa chắc hẳn là 1 cao thủ lánh đời, ẩn cư chốn sơn lâm; nếu người ấy lưu danh sử sách, có lẽ sẽ khiến cho thiên hạ phải trầm trồ ngưỡng vọng, và các vị như Ngô Tử Đạo (họa sĩ thời Đường TQ) phải lu mờ.
Cao Huyền bước lại gần hơn, xem kỹ từng chi tiết. Hình như người ta dùng màu của các khoáng vật đặc biệt nào đó để vẽ nên, lại nằm trong hang sâu quanh năm không ánh mặt trời, tồn tại ở chốn thâm sơn cùng cốc không người lui tới, cho nên trải ngàn năm qua mà vẫn như mới.
[phần 5'>
"Thế là đã tìm ra Thập cửu tằng địa ngục đồ! Có lẽ đây là tầng 1 địa ngục. Chúng ta sẽ xem tiếp..."
Cao Huyền nắm tay Xuân Vũ bước vào sâu hơn, và họ nhanh chóng nhận ra bức thứ 2, chính là cảnh tượng "địa ngục Tiễn đao" - tầng 2 địa ngục; kích cỡ và phong cách vẽ vẫn như bức thứ nhất.
"Chúng ta cứ như là đang xuống địa ngục thật!"
Xuân Vũ khẽ nói. Nội dung các bức tranh tuy rất kinh khủng hãi hùng, nhưng Xuân Vũ đã hơi bớt sợ, vì cô hiểu rằng mình đang cách cái bí mật cuối cùng không còn xa nữa. Họ tiếp tục đi và lại phát hiện ra rất nhiều bích họa - nội dung các bức họa gần như hoàn toàn khớp với trình tự sắp đặt và bố trí của các tầng địa ngục trong truyền thuyết.
Sau bích họa và 9 tầng thượng địa ngục, họ thấy bích họa 9 tầng hạ địa ngục. Càng đến gần bức họa cuối cùng, lòng Xuân Vũ cũng càng thấp thỏm. Trong hang động cổ xưa sâu hút tối om, tầng 16,17, tầng 18 lần lượt hiện ra, mỗi tầng đến khiến cô hãi hùng run rẩy. May mà có Cao Huyền luôn nắm chặt tay, cô mới có can đảm tiếp tục dấn bước.
Khi họ nhận ra bức bích họa tầng 18 địa ngục, đã nhận thức rõ mọi tình cảnh của các địa ngục, thì Xuân Vũ cảm thấy không bước nổi nữa.
Cao Huyền nói nhỏ bên tai cô: "Sao lại không đi tiếp? Phía trong kia sẽ là đáp án cuối cùng."
"Anh có biết tầng 19 của địa ngục là gì không?"
"Cứ xem rồi sẽ biết."
Giọng Xuân Vũ hơi run run: "Nếu phát hiện ra bí mật, rồi sẽ bị nguy hiểm thì sao?"
"Anh không biết nữa." Tối quá, không thể nhìn rõ mặt Cao Huyền, giọng anh nói trong hang động, nghe rất lạ. "Nhưng dù sao anh cũng sẽ bảo vệ được em. Anh xin thề!"
Xuân Vũ đưa tay bịt mồm anh: "Đừng thề! Nào, chúng ta đi tiếp!"
Chỉ vài giây sau, dưới ánh đèn pin, họ đã nhìn thấy bức bích họa cuối cùng - Tầng 19 của địa ngục.
Lúc này Xuân Vũ đã nhắm mắt, cô chờ Cao Huyền xem xong thì mới mở mắt ra. Nhưng cô chờ mãi không thấy Cao Huyền nói gì, trong hang yên tĩnh 1 cách đáng sợ khiến cô rùng mình sởn tóc gáy.
Nhưng rồi cô không nén được nữa, mở mắt ra, thì nhìn thấy bức bích họa này đã bị 1 lớp cáu bẩn đen đen che phủ, không nhìn thấy nội dung vẽ gì. Nhưng nó đúng là bức họa cuối cùng, vì có thể nhận ra phần nền giống hệt những bức trước đó, chỉ hiềm không còn các nhân vật trong tranh, mà chỉ thấy toàn màu đen.
Cao Huyền đứng n