
ao diêm, saocó thể chứa mười một người?
Chu Xung nói: “Kệ ông ta. Mai chúng ta sẽ đi Quý Châu tìm HồTiểu Quân.”
Lục Lục chần chừ: “Để bảo đảm an toàn, ta nên tìm hiểu rõ vềngười mù kia đã...”
Chu Xung quyết định: “Tiểu Quân đang nguy ngập, ta phải hànhđộng gấp.”
Nói rồi anh vào thư phòng, lên mạng tra cứu về Đồng Hoảng.
Lục Lục không nói gì nữa, cô đi đánh răng rửa mặt. Bước vàotoilet cô nhìn khắp lượt, rất sạch sẽ, cái nắp cống vẫn chặn kín. Lúc lấy bànchải đánh răng, cô vẫn cố nhìn thật kỹ, rồi đưa tay sờ. Chính xác không phảisâu bọ gì cả. Thế nhưng lúc đánh răng, Lục Lục vẫn thấy hơi ghê cổ, có cảm giácsợi bàn chải răng giống như những cái chân con đang dính vào răng...
Bỗng nghe thấy tiếng Chu Xung gọi: “Lục Lục!"
“Sao?”
“Tấm ảnh cưới ma lại xuất hiện!"
“Thế ư?”
“Em vào đây!”
Lục Lục vội súc miệng rồi chạy sang thư phòng. Sắc mặt ChuXung rất khác thường, anh nói: “Em nhìn xem, trong ảnh này là ai?”
Anh nói thế khiến Lục Lục hơi sợ không dám xem.
Anh gọi to: “Mau lại nhìn đi!”
Cô bước lại. Trên màn hình máy tính lại là tấm ảnh cưới ma!
Cô nhìn kỹ, rồi thấy toàn thân dần lạnh buốt, phát run...Không phải lần đầu nhìn thấy ảnh cưới ma, nhưng sao lần này cô thấy quá kinhhãi, cô không hiểu. Cô có cảm giác ảnh này hơi quen quen. Cô thấy ớn lạnh từtrong xương tủy.
Vẫn thế, tấm ảnh chẳng có gì khác, vẫn là ảnh đen trắng đượctô màu trông rất kỳ cục. Vẫn là một nam một nữ, nam đội mũ phớt đen, mặc áo dàivà áo chẽn, trước ngực cài bông hoa hồng trên nền lá xanh đen; nữ nhắm mắt, mặcáo váy đen, đầu chít đai thất tinh như trong các vở hý kịch, chính giữa gắnbông hoa màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnhbăng đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon nhỏ...
Rồi Lục Lục nhìn khuôn mặt cô gái kỹ hơn. “Là ... ai thếkia?”
Chu Xung: “Nhìn lại xem.”
Lục Lục lại chăm chú nhìn. Rồi đầu cô như vỡ òa choáng váng.Cô gái đó là Hồ Tiểu Quân!
Hôm sau 25 tháng 12, thứ Bảy, Lục Lục dậy sớm, ra ga mua haivé chuyến tàu 1655, rồi trở về nhà.
Mọi ngày cô không hay làm việc nhà, nhưng trưa nay cô lại dọndẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, kể cả trên gác rất ít sử dụng cô cũng lau sàn một lượt,cầu thang sắt nữa. Cuối cùng cô kéo kín các rèm cửa lại.
Chu Xung ngạc nhiên: “Thế là sao? Định không về nữa chắc?”
Lục Lục trả lời: “Rất có thể sẽ đi vài hôm mới về, lúc về thấynhà cửa sạch sẽ thì cũng dễ chịu hơn.”
Lúc đi, bước ra đến cửa, Lục Lục lại quay vào, xếp lại haicái ghế bên bàn ăn.
Chu Xung nói: “Sao em cứ phải làm lắm động tác rườm rà thế?”
Lục Lục cười: “Cho nhà trông đẹp hơn.”
Ra khỏi nhà, họ vẫy tắc-xi ra ga tàu.
Chỉ toàn Chu Xung nói, còn Lục Lục hình như đang nghĩ tận đẩuđâu.
“Em nhìn khắp bốn phía làm gì thế?”
“Em có nhìn gì đâu.”
Đúng là cô không biết mình đang nhìn cái gì, hình như có mộtđôi mắt, đôi mắt nấp trong máy tính, nó lại xuất hiện, ấn trong dòng người đôngđúc và đứng từ xa nhìn cô và Chu Xung...
Sao mình lại có cái cảm giác này? Kỳ thật! Cô tiếp tục nhìnquanh bốn phía, và bỗng tìm thấy nguyên nhân: ống kính camera lắp trên cao. Cô lậptức nhớ đến chuyện bên công an đã xem lại các băng ghi hình, sau khi cặp đôiKhúc Thiêm Trúc và cặp đôi Hồ Tiểu Quân mất tích. Có lẽ mình nên hướng mặt vềphía các ống kính camera nhiều hơn, biết đâu lần này mình và Chu Xung đi rồikhông bao giờ trở về nữa... Nhưng cô lại lập tức nghĩ rằng, sao mình không gọiđiện về cho gia đình? Cô bèn lấy di động ra gọi về nhà.
Bố cô nghe máy.
“Bố ạ, con và anh Chu Xung đi tỉnh xa, con báo với bố mộtcâu."
Bố Lục Lục rất ngạc nhiên, gia đình ông ở cách Bắc Kinh hơn200km, cô rất ít khi về nhà; cô và Chu Xung tự lo liệu mọi việc, hiếm khi báocho gia đình biết. Ông chỉ: “Ừ.” Rồi dặn dò: “Dù đi có việc gì thì an toàn vẫnlà hàng đầu con ạ.”
“Chúng con đi Quý Châu.”
“Xa thế?”
“Đồng Hoảng.” Cô cố ý nói tách ra để ông dễ nhớ.
“Đồng Hoảng?”
“Thị trấn Đa Minh, thuộc Đồng Hoảng.”
“Hai đứa đến đó làm gì? Đi công tác à?”
“Đi tìm một người bạn. Bố ơi, chúng con sắp lên tàu... Thôi!Con chào bố!” Điện thoại đã xong.
Chu Xung nói: “Em cần gì phải làm thế.”
Lục Lục cười: “Ta đi đến đó rất xa, cứ cẩn thận vẫn hơn.”
Chu Xung nói: “Nơi heo hút đến mấy vẫn có ủy ban, có côngan, sợ gì!”
Lục Lục định gọi cho Hảo Thiên Trúc nhưng rồi lại thôi.
Chu Xung ở giường trên, Lục Lục giường dưới. Lên tàu rồi,anh ngồi ở giường dưới với Lục Lục nhìn mãi ra ngoài cửa sổ. Kế từ tối qua nhìnthấy ảnh Tiểu Quân trong tấm ảnh cưới ma, lòng anh nặng nề không vui.
Lục Lục nói: “Em đoán rằng người đàn ông trong tấm ảnh đó làTrường Thành.”
Chu Xung im lặng.
Cô lại nói: “Em có cảm giác Tiểu Quân vẫn còn sống. Họ bị kẻnào đó bắt ép phải chụp.”
Chu Xung vẫn im lặng.
Rồi Lục Lục lẩm bẩm: “Là kẻ nào mà có thể ép người ta chụp mộtbức ảnh như thế...”
Chu Xung nói: “Chuyện này rất bí hiểm. Đến Đa Minh rồi,chúng ta phải hết sức đề phòng.”
Lục Lục gật đầu đồng tình: “Đúng!”
Lát sau, cô bỗng nói: “Anh thấy em có giống em gái anhkhông?”
Chu Xung ngạc nhiên: “Sao?”
Lục Lục nói: “Em có cảm giác chúng ta không phải