Old school Easter eggs.
Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%)

Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322893

Bình chọn: 7.5.00/10/289 lượt.

à bạn ba Mai, nên cũng thân lắm. Vừa vào nhà, bà nói ngay :

-Thằng đó nó theo từ bao giờ vậy con ?

Mai sợ, ứa nước mắt kể hết cho bà thầy bói.

Sau đó Mai kể với tôi là 1 cái lễ cúng diễn ra ở ngay sân nhà bà thầy bói. Bã đặt ở đâu đó 1 con người nộm, cao bằng Mai luôn. rồi cúng xong, người nộm bị đốt đi, bã khấn gì đó, có Mai ở đó nữa, rồi bã nói xong rồi đó, nó yêu cái người nộm rồi. Lần sau đi khuya đừng có xỏa tóc nữa, mà cũng đừng đi về khuya trên cái đường cửa đại nữa, chổ đó ngày xưa nhiều người chết lắm.

Mai, từ người không tin có ma quỉ, giờ thì đã tin và sợ ma. Đêm ngủ, nó cứ tưởng tượng về cái gầm giượng lạnh ngắt ấy, tiếng cáo cấu ấy, may mà nó không còn nữa. Nó cũng bớt soi gương, vì sợ nhỡ đâu ngước mắt lên gương, lại thấy ai đó hoặc đơn giản chỉ là 1 bàn tay đặt lên vai nó, thì chắc bây giờ nó sẽ la lên mà khóc thét. Chuyện 4: Căn ( tiếp theo)

Căn, như đã giới thiệu ở phần trước, phần này, tôi xin kể 1 mẫu chuyện nữa về Căn, câu chuyện này có 1 cái kết không có hậu cho lắm, nhưng đã là cuộc sống thì có may có rũi, chẳng trách ai được.

Chuyện kể về 1 người đàn bà, ở nhà quê, bên kia sông Bạch Đằng. Muốn qua được vùng đó phải đi 1 chuyến đò, mất khoảng 30 phút. Vùng đất đó nói thật là 1 vùng nhà quê của Hội An, bên đó cảnh vật còn hoang sơ lắm, bởi vậy nó đẹp, đẹp vì thiên nhiên bao la, cây cối um tùm. Nhưng nó cũng đáng sợ, đáng sợ vì buổi đêm, người ta ngủ sớm, con đường bê tông nhỏ chạy xuyên xóm làng chẳng một bóng đèn, 2 bên, những dãy nhà lưa thưa, cây cối rậm rạp, lâu lâu trên đường đi lại có tiếng chim heo kêu thất thanh, tiếng chó sủa ma, tiếng mèo, mà đôi khi nó lại lặng thinh, để người nào có lỡ đi về khuya thì đối diện với chính mình, với bóng tối ngay trước mặt, với những ánh mắt theo dõi trên ngọn cây cao kia…người ta cứ nhìn thẳng mà bước cho tới nhà, chẳng ngó ngã ngó nghiêng, vì biết đâu nhìn qua bên cái bụi chuối nhà nào đó, thì lại thấy 1 bà già đang treo cổ, thấy bà mẹ nào đó đang ru con trên nhành cây, thấy những đôi mắt sáng trưng, đỏ chót máu đang nhìn mình.

Cô H,hàng xóm của nhân vật trong chuyện này, là người đàn bàn khổ cực. Cô mồ côi từ nhỏ, là bạn hàng quen thuộc của bà ngoại tôi, cô thường đi ghe qua, mua dầu chạy ghe, mua đủ thứ đồ ở quán ngoại tôi, rồi kể ngoại tôi nghe. Cô H ở ngay cạnh nhà bà Thìn, bà Thìn chính là người có căn, vì chính bà H là người chứng kiến mọi chuyện kinh hoàn xẩy ra với bà Thìn. Nói ngay bên cạnh, nhưng ở quê, ngay bên cạnh có nghĩa là 2 nhà cách nhau 1 khu vườn. Khu vườn đó trồng toàn chuối, có 1 cái giếng ngăn cách giữa 2 nhà, và 1 hàng rào cây cỏ mọc phủ kín mít, chẳng ai dám nhảy qua cái hàng rào ấy, có lẽ vì nó um tùm dây leo, cây gai, và biết đâu lại có rắn trong cái bụi đó.

Kể về bà Thìn một chút…Theo lời bà H, bà Thìn cũng khổ lắm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bà Thìn sống với người chị bị tâm thần, vài năm sau đó bà chị cũng qua đời, để lại mình bà Thìn bơ vơ, bà tự làm tự ăn, có cái vườn trồng đủ thứ đồ, có đàn gà, bà có thể lo cho bản thân mình mà không cần sự trợ giúp nào. Nhà tranh vách nứa, mỗi lần con nước lên cao, lũ lụt kéo đến, là cái nhà trơ trọi, bà con lại xúm vào giúp bà Thìn làm cái nhà mới, chỉ vài ngày chứ mấy, là bà đã có nhà mới, cứ vậy tháng qua tháng, năm qua năm, bà Thìn ở nhà, lo trồng vườn nuôi gà, chẳng cần chồng con gì hết, cuộc đời bà cứ thế lẳng lặng trôi qua, cuộc đời 1 người đàn bà độc thân, rồi sẽ ra sao khi bà về già, sự già yếu chẳng chừa ai, rồi ai sẽ lo cho bà đây…

Bi kịch hay xẩy ra với người khốn khổ, tôi thường thấy vậy. Nó tìm đến bà Thìn như một qui luật, người khổ thì khổ thêm, người sướng thì cứ sướng mãi. Năm đó, mùa nước lớn, nước dâng cao rất nhanh, mọi người thì đã chuyển lên trên phần cao hơn, người ta hối hả, bà Thìn cũng hối hả, bà dọn vài bộ quần áo rồi theo đoàn người chuyển lên hợp tác xã của thôn, ở chổ cao hơn để ở tạm mấy ngày lụt, gia tài bà chỉ có vậy, đàn gà thì người ta đã nhốt lồng đem lên trước rồi, bà nhiệt tình lắm, cho 3 con gà mái mập để kho với đu đủ ăn cơm, bà con nào có gì góp nấy, khổ nhưng vui, cái tình cảm đùm bọc ấy, lúc hoạn nạn mới thấy nó quí giá biết bao…

Đêm đó, mọi người trải chiếu ra ngủ dưới sàn nhà hợp tác xã, ngoài kia trời mua tầm tã, nhưng trong này ấm cúng lắm, cả chục con người ngủ trong phòng, chăn mền đủ cả, vì đã quen với lũ lụt nên chẳng ai bỡ ngỡ mà lấy cái cảnh này làm vui. Bà Thìn cũng nằm ngủ, bà nằm bên cạnh cái cửa chính, chỉ cần nhích người qua là đụng cái cửa ngay. Nữa đêm, bà Thìn mắc tiểu, bà đứng dậy mở chốt cửa bước ra, ngoài trời mưa to, chẳng nhẽ ngồi đi tiểu ngay ở hiên nhà, như vậy người ta chữi vì mất vệ sinh chung, mà tính bà Thìn thì không như vậy được. Bà với lấy cái áo mưa treo ngoài sân, tay đội vội cái nón lên đầu, đi thẳng ra cổng, quẹo phải là tới nhà vệ sinh. Đêm tối, cơn mưa lụt trút ầm ầm nặng trĩu, từng hạt cứ tấp thẳng vào cái nón bà kêu bốp bốp, gió lùa nước mưa vào ướt mặt bà, gió mạnh lắm, nó này gọi là gió chướng, nó càng to thì đẩy nước càng cao, “Chắc lụt năm ni ngâm lâu đây”, bà Thìn nghĩ thầm tro