Bước Chân Kẻ Lãng Du

Bước Chân Kẻ Lãng Du

Tác giả: Thùy Loan

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322485

Bình chọn: 9.00/10/248 lượt.

đầu anh có một ý nghĩ duy nhất là anh phải đi tìm một cô gái.

Đứng trước mắt anh là một cái gì đó rất lôi cuốn hình ảnh một cô gái lung linh ...

Người đàn ông cứ đứng ngây ra nhìn Phát. Lão già da nhăn nheo, đôi mắt kỳ quái cứ nhìn Phát chằm chằm khá lâu rồi quay lưng bỏ đi, không thèm nói thêm một lời nào nữa.

Phát đứng lại chỗ cũ. Anh không đuổi theo lão ta. Trong đầu anh như phát ra một mệnh lệnh thôi thúc. Phải tìm một cô gái. Cô gái ấy ở đâu? Tìm ở đâu? Phát lại muốn đến khách sạn Thủy Tùng. Nơi ấy có nhiều cô gái ... Đúng chỉ có nơi ấy.

Phát mon men trở về khách sạn. Đêm đã hơi khuya. Rừng tối đen, không một bóng người. Anh bước về phía bìa rừng đến cửa khách sạn. Đường vẫn vắng teo ... Lúc đó 11 giờ đêm. Phát mở cửa đi vào một cô gái trực phòng ở cổng nhìn thấy anh há hốc sợ hãi. Cô ta sợ cùng cực:

– Á ... Á ... Á ... cứu tôi ...

Mặt mày cô gái xanh mét, môi run cầm cập. Phát cứ nhìn chầm chầm vào cô gái. Cô nhìn anh trừng trừng muốn khuỵu xuống. Phát từ từ bước lại. Anh nhìn cô gái không chớp mắt. Một phút trôi qua cô gái tự động bước ra khỏi cửa đi theo Phát.

Phát lại đi trở vào rừng đến bên suối mơ. Đằng sau cô gái vẫn lẽo đẽo theo anh, đến bên suối mơ cô gái đi vào bóng đêm biến mất.

Cả đêm Phát không hiểu mình đã ở đâu thức hay ngủ. Anh phải sống trong tâm trạng loài vật chứ không phải con người. Một con thú muốn bắt người, chỉ có một ý muốn duy nhất là bắt một cô gái nhưng để làm gì anh không biết.

Buổi sáng hoa lan bừng bừng cánh thơm ngan ngát cả không gian. Phát giận mình anh ngơ ngác thấy mình đang nằm trên phiến đá hơi phẳng ngủ li bì. Ánh sáng bừng lên làm anh bị chói mắt. Chiếc áo anh mặc hôm qua đã ươn ướt vì sương đêm. Phát nhớ dần lại sao anh lại ở nơi đây. Đầu óc anh như bị một màn sương bao phủ đang tan dần dưới ánh sáng mặt trời. Anh cũng dần dần nhớ lại.

Anh đã biến thành đười ươi. Một con đười ươi xấu xí. Con đười ươi bị mọi người xa lánh xua đuổi ... Và anh đã bắt một cô gái. Không anh dẫn cô gái đi và cô gái đã biến mất sau đó. Còn lão già bị anh giết lại sống sờ sờ. Lão là ma hay người, phù thủy hay yêu quái. Phát bị lão nắm giữ cả linh hồn và sinh mệnh.

Anh nhảy ào xuống suối vung vẫy làn nước ấm lên người. Anh nằm dà xuống suối. Anh chợt nhìn xuống da mình vẫn trắng trẻo, anh hét lên tiếng âm vọng cả núi rừng. Sao kỳ lạ thế này đêm qua mình anh phủ đầy lông lá, bây giờ lại trắng trẻo. Cái quái gì xảy ra với anh. Phát cảm thấy buồn vô hạn.

Anh phải sống như thế nào trong những ngày tới. Mới qua một đêm mà người anh mệt mỏi vô hạn. Lão già ấy là ai? Lão làm gì có quyền năng biến anh thành quái vật? Thực chất lão đã làm gì và lão có thể sai khiến anh làm điều xằng bậy.

Càng nghĩ Phát càng hoang mang. Anh phải sống đời thú vật kể từ đây ư?

Tương lai, sự nghiệp, cha mẹ anh sẽ ra sao? Còn người yêu anh nữa, cô ấy sẽ đau khổ biết chừng nào. Nghĩ đến đó nước mắt anh tuôn dài. Phát ngồi dậy anh vắt khô chiếc áo giũ sạch nước rồi mặc vào. Anh vuốt lại mái tóc của mình bước lên bờ suối trở về khách sạn.

Vĩnh vừa trông thấy Phát chạy ngay đến hỏi líu lo:

– Ôi! Cậu vừa ở đâu về thế. Làm gì mà cậu ướt sũng thế này?

Phát chán nản nhìn người bạn của mình, anh nhớ lại hôm qua Vĩnh đã cùng mấy nhân viên của mình vác cây đánh anh. Phát đi thẳng vào phòng mình mặc cho Vĩnh mở tròn đôi mắt ngạc nhiên:

– Câu lạ thật đó Phát, hôm qua mình bảo cậu ở nhà không được đi đâu. Về nhà mình tìm cậu đã đời. Cậu biến ở đâu ra vậy.

Phát vẫn im lặng. Vĩnh nắm tay anh lay nhẹ:

– Cậu giận tớ đấy à? Nếu cậu biết hôm qua mình tìm cậu khổ sở cỡ nào cậu mới thương mình.

Phát nhìn Vĩnh mệt mỏi:

– Tôi có trách cậu đâu. Tất cả do tôi chuốc lấy mà.

Vĩnh lo lắng hỏi Phát:

– Đêm qua cậu đi đâu mà mình tìm không thấy. Cậu có biết hôm qua lại một cô nhân viên nữa lại mất tích. Mình lo cho cậu quá.

Phát chợt rùng mình anh không dám nói với Vĩnh về việc mình biến thành đười ươi. Anh vội khỏa lấp:

– Thế à? Cậu có cứu cô ấy không?

Vĩnh thật thà:

– Tôi đâu có biết cô ta đi đâu mà tìm. Vả lại tìm anh cũng mệt rồi. Mẹ tôi cũng lo lắng cho anh lắm.

– Cám ơn cậu. Phát xách ba lô trên tay.

Vĩnh ngạc nhiên:

– Cậu định đi đâu vậy Phát? Cậu bảo tìm ra thủ phạm giết người mà sao lại bỏ đi giữa chừng vậy.

Phát lắc đầu:

– Mình đi về thành phố thôi. Việc ấy không phải của mình. Xin cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa.

– Nhưng còn lão già ấy ...

– Lão ta còn sống, cậu đừng lo tôi không phạm tội giết người nữa. Cậu cứ yên tâm.

Vĩnh vẫn nói giọng vui vẻ:

– Mình biết chắc cậu không bao giờ giết người. Nếu vậy thì vui rồi, cậu cứ ở lại đây chơi với mình. Chiều nay mình lại vào rừng chơi nha.

– Thôi! Mình bận lắm không thể ở lại. Chào cậu cho mình gởi lời hỏi thăm bác, cám ơn bác đã lo cho mình quá nhiều.

– Ở lại đi Phát. Mai cùng đi với mình về thành phố cũng chẳng muộn mà.

Phát vẫn lắc đầu mặc cho Vĩnh năn nỉ hỏi thăm. Đầu óc anh cảm thấy lo lắng vô vàn nên anh không trả lời Vĩnh. Anh muốn đi ngay. Phát quyết định giải quyết mọi chuyện riêng tư trong ngày nay.


XtGem Forum catalog