XtGem Forum catalog
Bàn Tay Định Mệnh

Bàn Tay Định Mệnh

Tác giả: Guy Des Cars

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324930

Bình chọn: 8.5.00/10/493 lượt.

rất mạnh nhưng chưa từng biết đến tình yêu. Cũng chẳng phải lâu la gì: tình yêu đó đã tới ngay sát cạnh Cố trang miền Sologne mà ở đó hình như đã khẳng định sẵn: tất cả những sự kiện ghi sâu vào ký ức của cả mộ thời son trẻ của nàng sẽ phải xảy ra tại đây.

Chính là bà Vêra, một cách vô thức đã làm cho nàng nảy ra ý muốn trở lại quê hương khi bà nói:

− Bây giờ ta sẽ nghỉ hè ở đâu đây trước khi cháu quyết định chọn cho mình một nghề nào đấy? Đợt nghỉ hè này bà thấy vô cùng cần thiết để cháu lấy lại thăng bằng trí óc sau một năm làm việc căn thẳng.

− Chỉ có một nơi duy nhất mà cháu có thể thật sự được nghỉ ngơi và suy nghĩ trong yên tĩnh được. Đó là Cố trang của chúng ta.

− Cháu thích trở về nơi đó lắm ư?

− Thế là đã tròn bốn năm Cố trang không thấy chúng ta! Chắc nó cho là bà cháu ta đã ruồng bỏ nó rồi và giận chúng ta lắm… Khi bà cháu ta trở về, chua chắc nó đã nhận ra! Cả vụ hè này bà cháu ta sẽ ở cùng với nó.

− Thế cháu không sợ buồn chán ư, lúc này cháu đã quen nhịp sống ở thủ đô? Cháu có muốn chúng ta mời một vài bạn gái của cháu về đây chơi như Béatrice chẳng hạn. Họ sẽ đem theo về không khí ồn ào náo nhiệt.

− Chẳng cần đâu bà ạ. Cố trang với cháu là quá đủ rồi! Cháu lại thấy chiếc đàn pianô chắc là phải lên lại dây cháu sẽ lại ôm theo giá vẽ và những bút vẽ của cháu. Từ ngày bà cháu ta lên Pari, cháu hoàn toàn chểnh mảng với âm nhạc và hội họa. Đó là một sai lầm lớn! Cháu sẽ lơi dụng đợt nghỉ xả hơi này để ôn lại tất cả. Đối với cháu, đây là đợt nghỉ tuyệt vời.

− Có thể cháu nói đúng.

Aâm thanh của chiếc đàn pianô không được chuẩn nhưng không quan trọng. Cái chính là phải chăng nó làm cho trang trại cổ hồi sinh? Ngay hôm sau ngày trở về, sau bữa ăn sáng, Nadia đi ra ngoài mang theo giá và dụng cụ vẽ. Nadia nói với bà ngoại:

− Thời tiết và ánh sáng lúc này thật là lý tưởng để vẽ một lùm cây. Cháu đi gặp lại những hàng cây thân thiết của cháu đây bà ạ! Chỉ có chúng mới cho cháu lấy lại hứng thú vẽ: khi đã phát họa một vài cây lá trên tấm toan cháu sẽ có cảm tưởng như chưa từng xa chúng cả.

Nửa giờ sau, ngồi trên ghế gấp, trước khung vẽ còn trinh nguyên đặt trên giá vẽ, nàng bắt đầu chọn màu trong tiếng hót líu lo của bầy chim rộn ràng mừng đón sự trỏ về của nàng. Dần dần hình khối của dạng cây bắt đầu hình thành và dường như chúng được sinh ra một lần nữa qua cây bút vẽ của nàng. Không khí nhẹ nhàng, Pari ở tít xa, thời gian và bạn hữu chẳng làm vương vấn: chỉ có thiên nhiên với dòng chảy êm đềm của cuộc sống. Bị nghệ thuật hội họa mà nàng cố làm cho sống lại từng nét từng nét một cuốn hút, nên Nadia không nhận thấy có một sự hiện diện lặng lẽ đang tới gần và cất tiếng ở phía sau:

− Tôi nghĩ là bức tranh này sẽ rất đẹp…

Bị bất ngờ, nhà nghệ sĩ lặng đi một vài giây. Tiếng nói trong trẻo và náo nức; một giọng nói nghe thật dễ thương. Cuối cùng nàng quay đầu lại: chàng trai hé miệng cười là một bóng người cao mảnh, tóc nâu, trạc tuổi hai mươi lăm. Chàng mặc bờ lu dông vải và quần đi săn màu sáng hai ống quần nhét vào đôi ủng cao; một khẩu súng khoác lủng lẳng bên vai phải.

− Oâng đi săn ư? – Nadia ngạc nhiên hỏi – Tôi nghĩ là mùa săn chưa bắt đầu kia mà.

− Cô nói đúng. Còn thời gian này chỉ để diệt những con thú làm hại. Cô nên hiểu đó là những con vật hay tấn công vào các chỗ có trứng ấp hoặc con mồi nhỏ chưa đủ sức tự vệ, chạy trốn hoặc bay đi… Phải nói thật là tôi chỉ dạo chơi, nhưng nếu gặp may mà một chú chồn chẳng hạn xuất hiện thì xin thú thực tôi chẳng lưỡng lự chút nào! Về khoản con chồn ấy mà…

− Thì chưa thấy mà lại thấy tôi phải không? Thật không may tí nào! Tôi đâu phải con mồi mà ông thích.

Chàng trai không đáp và tiếp tục mỉm cười. Một nụ cười như muốn bảo: “Biết đâu đấy!” Rồi chàng trai tự giới thiệu: “Marc Davault”.

Trong một khu rừng thưa, ở miền Sologne, Nadia đã làm quen như thế với con người mà sau này đã trở thành chồng của người đàn bà đã tới gặp nàng ba lần liền tại phòng chiêm lý. Thôi mỉm cười, chàng hỏi:

− Chưa từng bao giờ được hân hạnh gặp cô trong vùng này, liệu tôi có thể biết được là mình đang có vinh dự được nói chuyện với ai đây?

− Tôi là Nadia Derlon.

Tên họ của chàng trai như muốn nói với nàng điều gì:

− Có phải là các ông mới mua trang trại la Sablière, một dinh cơ sát cạnh chỗ chúng tôi không? Chiều hôm qua những người coi sóc Cố trang của chúng tôi đã nói vậy.

− Đúng là cha mẹ tôi đã về sống tại đó với ý định kiên quyết sẽ ở vĩnh viễn ở đó trong sự yên tĩnh. Mẹ tôi vốn sinh tại vùng này.

− Cũng như cha tôi vậy. Nhưng ông không còn nữa, cả mẹ tôi cũng thế. Tôi sống với bà ngoại Vêra.

− Tôi đã nghe người ta nói ở đây có hai phụ nữ, một còn rất trẻ và một đã nhiều tuổi là những chủ nhân của Cố trang này, nhưng đã lâu không thấy họ về.

− Chúng tôi mới về đây chiều hôm qua để nghỉ hè.

− Và cô đã không bỏ phí thời gian: ngay lậpp tức dành cho hội họa. Phải chăng đó là nghệ thuật chính mà cô say mê.

− Tôi còn yêu thích cả âm nhạc nữa và nói chung, tất cả những gì thiên vè cái đẹp. Còn ông, môn giải trí yêu thích n