
ng cách ứng xử: Béatrice thẳng tính, hơi nóng nảy và ham thích thể thao: cô chơi tennít, cưởi ngựa, bơi lội và trượt tuyết rất giỏi. Còn Nadia thì kín đáo trầm mặc hơn và cũng bí ẩn hơn, thích những thú vui của những phụ nữ sống nhiều về nội tâm. Cô tóc nâu thì ruột để ngoài da còn cô tóc vàng thì thâm trầm mơ mộng. Có lẽ vì vậy mà họ bổ sung cho nhau, rất ý hợp tâm đầu.
Ngày hôm đó Béatrice nói chắc nịch:
− Nhất thiết là cậu phải bói cho mình một quẻ bằng cỗ bài tây của cậu.
− Tại sao vậy?
− Nó sẽ giúp mình chọn một nghề. Bố mẹ mình thì muốn mình trở thành một dược sĩ. Các cụ nói đó là một nghề vẻ vang nhưng mình thì thấy chẳng có gì thú vị! Cậu sẽ trông thấy mình ngập giữa ống chai lọ hoặc chúi mũi đọc những đơn thuốc, những công thức pha chế ư? Và mình lại chúa ghét cái mùi của các hiệu bào chế! Những quân bài có thể nói cho mình biết tương lai đích thật của mình là ở đâu. Mỗi lần mà cậu rút bài bói cho mình, mọi việc đều xảy ra đúng y như đều cậu đã thấy.
Việc này bà Vêra cũng không biết: khi từ Cố trang ra đi, Nadia đã đem theo cả cỗ bài và kể từ đó, chưa bao giờ nàng rời khỏi nó. Lúc này nàng rất thông thạo trong việc sử dụng để bắt nó nói lên những đều cần nói và nàng tận dụng để giúp đỡ những cô bạn người Pari và cả những bạn trai nữa. Mỗi một khi cô này hoặc cậu kia gặp một mối phiền muộn nào đó thì một ý nghĩ cứu rỗi nảy ra tức thì: “Ta phải đến yêu cầu Nadia làm một quẻ bói bài và sẽ tìm thấy ngay giải pháp”. Với họ, cô cháu gái của bà Vêra không chỉ là một người bạn mà còn là nàng “Nadia – huyền diệu”
Vậy thì làm sao từ chối được Béatrice? Cỗ bài được lấy ra từ một chỗ giấu kín được trang kỹ, được đảo lên trộn xuống rồi rải ra mặt bàn… và hầu như ngay lập tức, đôi mày Nadia cau lại.
− Cậu nhìn thấy gì vậy? – Cô bạn hỏi.
− Về nghề nghiệp của cậu, chẳng có gì rõ rệt cả. Nhưng đều mà mình lo sợ là nhìn thấy một hiểm hoạ đang ập tới cậu… Khiếp quá, Béatrice! Lửa bao vây cậu, ở chỗ cậu… Có một cái gì đấy đang xảy ra lúc này ở nhà cậu. Nhưng yên tâm mình không thấy cậu bị thiêu cháy.
− Thế còn cha mẹ mình?
− Mình không biết… Mình không nhìn thấy bố mẹ cậu… cậu hãy về ngay đi và gọi điện cho mình.
Một giờ sau Béatrice gọi điện cho Nadia:
− Cậu biết không, cậu thật là phi thường? Khi mình về nhà mở cửa thì thấy mùi cháy khét ngẹt và trong nhà tràn ngập khói. Không có ai cả. Bố mẹ mình đều đi vắng và chị hầu gái trước khi ra khỏi nhà để đi mua bán gì đó đã quên không tắt bếp ga và đó là nguyên nhân gay ra vụ cháy. Mình đã kịp gọi đội cứu hỏa. Đám cháy đã bị dập tắt, nhưng nếu cậu nhìn được sự tổn thất! Mà đó mới chỉ là một sự báo động, báo động nóng hổi! Quái thật. Cậu làm thế nào mà thấy được tất cả những cái đó trong những quân bài?
− Mình cũng không biết nữa… khi cỗ bài vừa rải ra xong thì mình nhìn thấy ngay, và rõ ràng những lưởi lửa quấn quanh mình cậu. Tất cả chỉ có thế thôi.
− Cậu hãy nghe đây, Nadia: mình chẳng biết ước muốn suốt đời của cậu là gì, nhưng nếu ở vào địa vị của cậu, mình sẽ mở một phòng xem vận số bằng cỗ bài: không những cậu giúp ích cho mọi người mà cón có thể làm giàu nữa.
− Mình cho là cậu có ký, có đều là tiền bạc đối với mình là không quan trọng, mà cái chính là giúp ích cho người khác, mới đó là xu hướng đích thực của mình.
Vào đúng lúc nàng đặt ống nghe xuống giá, nàng hiểu rằng ý nghĩ lẩn quất trong đầu óc nàng hàng bao năm nay là duy nhất phù hợp với mình mặc dầu có những khẳng định trái ngược của bà ngoại. Nàng phải trở thành một nhà ngoại cảm! Cú điện thoại của Béatrice vừa rồi phải chăng cũng chứng tỏ là năng khiếu thấu thị của nàng không phải lúc nào cũng mang lại điều không hay mà còn có thể phát hiện kịp thời những điều tốt lành với đều kiện là nàng không được ngại ngần lưỡng lự – vì nhút nhát hoặc quá khiêm tốn – để báo ngay cho người khác biết những gì liên quan tới họ, trước khi sự việc xảy ra. Nếu, hồi đó nàng không phải là một đứa trẻ, và có thể nói cho cha biết là nàng nhìn thấy trên khuôn mặt ông màu nhợt nhạt của cái chết, thì rất có thể là cha nàng sẽ thận trọng hơn và tránh được tai nạn giao thông đã làm ông qua đời? Giá như khi đã trông thấy thân thể anh bạn Jacques bập bềnh trên mặt nước hồ, nàng không để cho anh ta trèo lên chiếc thuyền nát để đi lấy hoa sen cho mình thì rất có thể anh ta không bị chết đuối? Nếu, thay vì đề nghị đi cùng cô giáo vào trong làng, nàng cương quyết bảo cô: “Cô không được đi ra ngoài trong lúc này, sấm sét đang đe dọa cô đấy!” thì rất có thể cô giáo Bạch hãy còn sống? Với những cái “nếu” như thế, người ta có thể giải quyết tốt tất cả mọi điều có lợi ích chung cho tất cả… Nhưng Nadia hãy còn chưa biết một đều, mà chỉ sau này qua nhiều năm dày dạn trong nghề nàng mới nhận ra là một nhà tiên tri dù tài giỏi đến đâu cũng không thể nào làm thay đổi được quy luật bất di bất dịch của số mệnh. Vai trò của họ chỉ giới hạn ở chỗ là thông báo cho những người phải hứng chịu quy luật đó hay để ít ra người ấy biết cái gì sẽ đến với mình.
Vào năm mười tám tuổi, Nadia cảm thấy năng khiếu của mình phát triển