XtGem Forum catalog
Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Tác giả: Lương Vũ Sinh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329994

Bình chọn: 9.5.00/10/999 lượt.

ất minh, tôi sẽ giả vờ câm điếc. Quyết không dám làm hỏng chuyện lớn của

công tử." U Bình nghe chàng nói một hồi thì bật cười, Giang Nam nói: "Bây giờ còn đang ở nhà, tôi có nói thêm vài câu cũng chẳng hề chi. Thiếu phu nhân hãy yên tâm, khi đi đường tôi sẽ kín như bưng!" Trần Thiên Vũ mỉm cười nói: "Ta rất cảm kích tấm lòng trung thành của ngươi đối với ta. Trước đây ngươi là thư đồng của ta, từ rày về sau đừng gọi ta là công tử nữa." Giang Nam nói: "Đợi sau khi lấy được Thiên Sơn tuyết liên thì đổi cách xưng hô cũng được. Công tử có còn căn dặn gì nữa không?" Trần Thiên Vũ nói: "Chỉ có một việc ngươi có thể dò hỏi ở trên đường đó là tin tức của Kim Thế Di." Nói rồi lấy ra hai trăm lượng bạc đưa cho chàng làm lộ phí, lại sai người dắt con ngựa tốt giống Đại Uyển ra cho Giang Nam. Trần Thiên Vũ đưa Giang Nam ra khỏi thôn, dặn dò một hồi rồi mới vẫy tay cáo biệt.

Trên suốt quãng đường Giang Nam nhớ kỹ lời đồn của Trần Thiên Vũ, quả nhiên không dám nói nhiều. Chàng phóng ngựa rất nhanh, mỗi ngày sáng sớm đã lên đường, đến trời tối thì tìm nơi tá túc, đến ngày thứ năm thì đã đi hơn một ngàn dặm đường, chàng nhủ thầm: "Đi nhanh như thế này không cần nửa năm, nhiều nhất bốn tháng là

có thể quay về." Nào ngờ đến ngày thứ sáu thì gặp phải một chuyện bất ngờ, suýt nữa khiến chàng mất mạng.

Đó chính là: "Giang hồ sóng gió xưa nay lắm, vượt qua đâu dễ đã bao người?"

Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.



Hồi thứ hai

TRỜI XOAY ĐẤT CHUYỂN LÀM SAO BIẾT

LIỄU RẬM HOA THƯA LẠI GẶP NGƯỜI



Hôm nay, cũng như mọi ngày, trời vừa mới hửng sáng Giang Nam đã phóng ngựa lên đường, chạy không dừng vó cho nên đến trưa thớt ngựa của chàng tuy là ngựa tốt giống Đại Uyển cũng đã sùi bọt mép, còn Giang Nam thì thấy khát khô cổ họng, đang định tìm bóng mát nghỉ chân. Trên đường bỗng thấy một tòa lương đình, bên trong còn có người bán trà, Giang Nam buộc chặt ngựa rồi vào đình gọi trà uống.

Nhìn tòa lương đình rất rộng rãi, được xây bằng đá với hai bên là hai cây trụ lớn, lan can làm bằng gỗ đỏ, chàng thầm nhủ: "Trung Nguyên quả thực khác hẳn, tòa lương đình này còn tốt hơn cả nhà của người giàu sang bên Tây Tạng." Ông lão bán trà pha cho chàng một bình trà thơm, Giang Nam uống rồi khen ngon, và hỏi: "Đây là nơi nào?" ông lão đáp: "Đây là làng Bình Hồ huyện Đông Bình." Giang Nam nói: "Ồ, té ra đã đến Sơn Đông, gần đây có một hồ nước rộng đúng không?" ông lão nói: "Chắc là tiểu ca từ nơi khác đến?" Giang Nam giật mình thầm nhủ: "Té ra mình đã đến quê hương của nàng." Trong lòng chàng hiện ra hình bóng của một thiếu nữ, đó chính là Trâu Giáng Hà, con gái của Dương Liễu Thanh.

Năm ấy Dương Liễu Thanh dắt con gái đến Hồi Cương và Tây Tạng tìm Đường Hiểu Lan, Giang Nam đã quen biết với nàng, tính lại thì cũng đã được năm năm. Giang Nam nghĩ bụng: "Mấy năm không gặp chắc là tiểu a đầu đã trở thành một cô nương xinh xắn." Trâu Giáng Hà nhỏ hơn Giang Nam hai tuổi, lúc hai người quen biết nhau nàng chỉ là một cô bé nghịch ngợm, nhưng khi chia tay nhau nàng cũng đã cho chàng biết chỗ ở của mình.

Giang Nam nghĩ: "Giá mình không có việc thì đã đến thăm nàng." Chàng định hỏi thăm nhưng lại nhớ lời dặn của Trần Thiên Vũ nên không dám hỏi nhiều. Bèn chỉ im lặng ngồi uống trà.

Giang Nam đã quen thói nói chuyện cho nên tuy im lặng mà trong lòng vẫn bồn chồn. Chàng nhắp một ngụm trà rồi ngẩng đầu lên thấy thớt ngựa vẫn đang thở phì phò, đành đưa mắt nhìn xa xăm. Khi chàng liếc mắt qua cây cột đá ở phía đông thì thấy có dấu một vết đao chém, nhìn sang cây cột phía tây thì thấy trên cột có một dấu chưởng, Giang Nam ngạc nhiên định hỏi nhưng mà cố nén lại, tuy vậy môi chàng vẫn mấp máy.

Ông lão thấy thế cười hì hì bước tới: "Khách quan, chắc là ngài ngạc nhiên khi nhìn thấy vết đao và dấu chưởng kia. Hôm ấy tôi suýt chết khiếp!" Giang Nam thầm nhủ: "Đấy là ông ta tự nói với mình, coi như mình không phải lắm lời." Vì thế chàng mở to mắt nhìn ông ta, đợi ông ta nói tiếp nhưng không ngờ ông lão lại chẳng nhắc đến chuyện ấy nữa mà bảo: "Trà của khách quan đã nguội, có cần tôi châm thêm một bình không?" Giang Nam nói: "Cũng được." ông lão lại bảo: "Tôi là một người thích nói chuyện, dù khách quan thích nghe hay không, tôi cũng phải nói. Nhưng hai ngày nay có nhiều người hỏi tôi chuyện này." Giang Nam không nén được nữa: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ông nói mau lên!" ông lão cười hì hì rồi nói: "Khách quan, trà của khách quan đã nguội" Giang Nam sực nhớ, lấy ra một đồng tiền rồi nói: "Tôi trả trước tiền trà, lát nữa pha cũng được." ông lão bán trà nói: "Đa tạ." Rồi mời từ tốn nói: "Khách quan, hình như ngài là người đi lại trên giang hồ." Giang Nam nhớ lại lời Trần Thiên Vũ dặn dò, vội vàng nói: "Ông lầm rồi, tôi chỉ là người buôn bán nhỏ." ông lão hờ hững liếc Giang Nam rồi cười: "Coi như là tôi đã nhìn nhầm, thôi được, người đi qua con đường này, dù là kẻ hành tẩu giang hồ hay người buôn bán thì chắc chắn cũng