ến đón, chở về Quảng Nam, lâu quá rồi tôi chưa về quê. Khung cảnh này thật yên bình, đúng là vùng nông thôn mà, cái đồng lúa bát ngát, cuối cùng cũng về nhà ngoại tôi, tôi cũng đi chào hỏi họ hàng, họ cũng thấy tôi thay đổi nhiều nên hỏi han cũng nhiều. Tôi sau một hồi chào hỏi thì vào căn phòng còn dư mà ông bà cho tôi ở( thật ra ở quê chỉ thiếu mỗi tiện nghi đèn đóm các kiểu thôi chứ đất và nhà thì dư giả). Nhắm mắt lại suy tưởng về bộ thuật phát Vạn Mộc Thiên Xuân, đọc vài lần các câu khẩu quyết, rồi tôi quyết định ra phía sau vườn trái cây thữ nghiệm, cố vận hành theo thuật pháp, tôi thấy tôi cảm thấy dần thoải mái hơn, cũng cảm nhận được những chuyển động của cây cỏ xung quanh, nhưng mà sao tốc độ cảm nhận lại chậm hơn miêu tả nhỉ... chẳng lẽ do mình là phế vật như trong truyện tiên hiệp ư? Đương nhiên là không tin rồi, chắc có lẽ do cây cỏ ở đây kém mộc khí mà thôi.
Nghĩ là làm, tôi tim cây cổ thụ trước nhà ngoại để thử nghiệm, cây này tuy tôi gọi là cổ thụ vì nó cũng cao to lắm, tầm 30m, nó là một cây trứng cá, nghe nói là ông cố của tôi trồng hơn 1 thế kỷ trước. Không ngờ tốc độ lại có nhanh hơn một chút nhưng lại không bằng trong miêu tả, có lẽ do trái đất này không có những cây cổ thụ cao cả ngàn mét như trong ký ức. Ngồi ở gần gốc cây này mà nhắm mắt niệm khẩu quyết được tầm 5 tiếng đồng hồ thì cảm giác được sinh lực đang ngày càng nhiều, lực đạo cũng mạnh hơn không ít. Đang hưởng thụ thoải mái thì có tiếng gọi:
- Ê Vũ, con làm gì mà ngồi đây hoài vậy, còn cười nữa chứ, có phải nghĩ tới con gái nhà nào không? - Thì ra là ông cậu 6.
- Dạ không, con thấy trời trưa thì nắng nóng( ờ gần hè mà) dưới gốc cây to mát quá nên con thích ngồi hóng gió á mà, đang nóng mà có gió phà qua là thấy đã rồi hehe.( ở quê tôi cả xóm có vài cái quạt thôi)
- Ờ vậy hả, cũng nóng thiệt chớ, con thích thì vô nhà lấy cái võng ra bắt mà nằm ngủ đi. Giờ cậu phải ra Đà Nẵng đã.
- Dạ, con biết rôi. - Ờ nhỉ, sao mình không lấy võng ra bắt 2 bên rồi nằm có phải là đỡ bị chú ý hơn không.
Vô trong nhà lấy võng ra nằm, tất nhiên nằm chỉ là cái cớ, lúc nào tôi cũng vận thuật pháp cả, vừa thoải mái mà vừa tăng sức mạnh cho mình, cảm giác rất thư thái đâu có gì khổ luyện bế quan như trong tiên hiệp đâu nhỉ( à đó là do cậu chưa trải qua thôi). Thế là ngày nào tôi cũng ở bên cạnh cái gốc cây đó để mà thư giãn vừa tu luyện nữa, được vài ngày thì bất giác tôi hình như cảm nhận được trong cơ thể tôi ngay vị trí rốn có một đoàn khí màu xanh khá nhạt. Cái này trong ký ức gọi là Mộc Thiên khí, dùng tâm trí điều khiển nó lưu hành mọi nơi trên cơ thể có thể giảm mệt mỏi, khi bị thương thì tiêu hao Mộc Thiên khí điều nó đến vị trí bị thương thì sẽ làm lành lại vết thương, có thể truyền cho người khác để chữa thương bệnh các loại, cũng có thể truyền vào vật mộc thuộc tính để điều khiển hoặc tăng trưởng phát triển, hoặc có thể dùng lưu chuyển lên bộ phận nào đó trên cơ thể để phát ra lực sát thương rất lớn. Trong thuật pháp cũng có nói, tu được càng nhiều Mộc Thiên khí thì mốc Mộc Thiên khí sẽ tăng đên đó, lỡ có sài tiêu hao hết thì hồi phục lại mức đó rất nhanh, không cần phải đi tu luyện lại từ đầu.
Mấy tháng cuối cùng của thời học sinh trôi qua khá lặng lẽ, với người khác thì giờ đang có lo buồn vì chia tay trường lớp, còn tôi chỉ trôi qua bên gốc cây. Sáng đi học cho có, trưa về là ra gốc cây nằm liền, đương nhiên để thực hiện lý tưởng tôi phải cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nên ngoài niệm khẩu quyết tôi còn mua các loại sách nâng cao, tham khảo, kể cả bậc đại học, điều tôi cần không phải là chăm chỉ làm bài tập như người ta mà chỉ là đọc qua các bài toán cực khó và cách giải để mà suy diễn thôi, bất cứ môn nào tôi cũng cứ đọc qua thôi nhưng đọc rất nhiều. Một tuần thì 3 ngày ngồi luyện thuật pháp, 4 ngày đọc sách nhưng vẫn ngồi dưới gốc cây, Mộc Thiên khí càng nhiều thì tự vận chuyển thuật pháp càng nhanh, rất tiếc với một nhúm này thì còn lâu mới nhanh bằng tự vận niệm. Mấy anh chị em của tôi thì học ở Đà nẵng rồi nên ở quê cũng chỉ có người lớn, đáng lẽ họ cũng bảo tôi nên ra Đà Nẵng học cho nó chất lượng vì quê tôi đi ra đà nẵng chỉ mất có tầm 1 tiếng thôi, nhưng mà tôi đang yêu cái cây này chết đi được, lên thành phố ôm nhà cao tầng mà luyện chắc. Tôi cứ một tuần là ra đà nẵng mua sách 1 lần, tôi quyết cày cho top cái đất nước này thì lý tưởng mới thực hiện được. Còn một tháng cuối cùng tôi không đọc sách nữa, giờ sách mua về cũng chật phòng rồi, tốn tầm vài triệu, dành thời gian cho niệm thuật, tu cho tới khi thuật pháp tự vận hành hút mộc khí xung quanh thì thôi( cũng la do khi Mộc Khí tăng tôi lại cảm thấy rất là hưng phấn nên cũng không thấy mất thời gian hay nhàm chán gì cả), cứ thế ngày qua ngày cho đến cuối tháng 6.
Ngày thi đại học đã gần đến, tại năm nay bộ giáo dục làm khác hẳn so với mọi năm nên chỉ cần thi ở địa phương là được rồi, sau đó nộp hồ sơ. Ba ngày cuối cùng thì tôi cũng bảo với mọi người là tôi muốn thuê trọ ở trên Đà Nẵng ở tầm 1 tuần để thi cử, không muốn ai ở cùng hết, để tiện tĩnh tâm mà thi, đương nhi