Polly po-cket
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327833

Bình chọn: 7.00/10/783 lượt.

ó lớn mới làm được chuyện lớn nhưng nếu làm đều xấu cũng càng xấu hơn. Với bản lãnh như Nam Hải Ngạc Thần nếu biết chuyên tâm làm điều tốt há chẳng tạo phúc nhiều lắm hay sao?". Chàng nghĩ như thế rồi, tự nhủ nếu phải bái Nam Hải Ngạc Thần làm thầy thì sẽ chỉ bẻ cổ những kẻ xấu, xem ra "Lời đó nghe cũng có lý".

Trong quyển trục này ngoài ra còn rất nhiều phương pháp tu tập kinh mạch, tất cả đều dạy phép làm sao thu được nội lực của người khác, Đoàn Dự tuy đã giải quyết được khúc mắc trong lòng nhưng vẫn cảm thấy dường như tu tập sẽ ngược lại với bản tính của mình, ngay cả việc tham lam muốn đủ mọi thứ cũng đã không có gì hay nên gác qua một bên chưa ngó đến vội.

Chàng giở đến cuối cuốn trục lại gặp bốn chữ Lăng Ba Vi Bộ liền nghĩ ngay đến bài Lạc Thần Phú có mấy câu:

Chú thích

1 Hai bên cùng chết

2 Trong sách tướng gọi là Trẩm Cốt, là một trong chín xương đầu mà người Trung Hoa coi là có ý nghĩa rất quan trọng. Thần Tướng Toàn Biên viết: Chỗ kỳ lạ của Bước đi uyển chuyển đùa trên sóng,

Thấp thoáng xiêm y phủ gót hài.

Lăng ba vi bộ,

La miệt sinh trần ...

Long lanh cuối mắt nhu tình chuyển,

Rạng rỡ bừng lên nét ngọc nhan.

Sóng lòng e ấp khôn đường lộ,

Hơi thở thơm nồng thoảng tựa lan.

Mặt hoa xinh xắn ai là kẻ,

Ăn ngủ thẫn thờ dạ chẳng an.

Chuyển phán lưu tinh,

Quang nhuận ngọc nhan.

Hàm từ vị thổ,

Khí nhược u lan.

Hoa dung a na,

Lệnh ngã vong xan.

Những câu đó của Tào Tử Kiến quả là danh cú của muôn đời, trong óc chàng chầm chậm lướt qua:

Ngón tay thon thon,

Búp măng vừa vặn.

Bờ vai nho nhỏ,

Lưng thắt gọn gàng.

Mỹ lệ thanh thanh,

Cổ cao trắng muốt,

Hương thơm ngây ngất,

Thấp thoáng mịn màng.

Mái tóc bồng bềnh,

Môi son hé mở,

Răng đều như ngọc.

Sóng mắt mênh mang.

Má núm đồng tiền.

Mày lượn mi loan.

Thần thái tĩnh nhàn.

Dáng vẻ cao sang,

Lời ăn tiếng nói,

Êm ái dịu dàng ...

Nùng tiêm đắc trung,

Tu đoản hợp độ.

Kiên nhược tước thành,

Yêu như ước tố.

Diên cảnh tú hạng,

Hạo chất trình lộ.

Phương trạch vô gia,

Duyên hoa phí ngự.

Vân kế nga nga,

Tu mi liên viên.

Đan thần ngoại lãng,

Hạo xỉ nội tiên,

Minh bạn thiện lai,

Phụ yểm thừa quyền.

Hoàn tư diễm dật,

Nghi tĩnh thể nhàn.

Nhu tình xước thái,

Mị ư ngữ ngôn ...

Chàng nghĩ đến dáng điệu thể thái của thần tiên tỉ tỉ:

Rạng rỡ bình minh quyện ráng pha,

Phù dung thấp thoáng sóng vờn hoa.

Hạo nhược thái dương thăng triêu hà,

Thước nhược phù dung xuất lục ba.

Nghĩ đến được nàng sai bảo mà làm thì trên đời này còn gì khoái lạc hơn, dù có phải chết trăm lần cũng chẳng nề, dẫu cho vạn kiếp cũng không hối hận. Chàng nghĩ thầm: "Ta luyện môn Lăng Ba Vi Bộ này trước, đây là phép chạy trốn không phải là bản lãnh hại người, luyện xem ra hàng trăm điều lợi mà không có gì hại cả".

Trên quyển trục vẽ rõ ràng bộ pháp, lại ghi chú rõ sáu mươi tư phương vị của Dịch Kinh. Chàng vốn rất quen thuộc cuốn kinh này nên học không có gì khó khăn. Tuy nhiên nhiều khi bộ pháp trong cuốn trục thật kỳ lạ, đi một bước rồi không làm sao bước được qua bước thứ hai, mãi đến khi chàng nghĩ ra nhảy lên trên không xoay người lại, lúc đó mới khéo làm sao hợp ngay với bước kế tiếp. Cũng có khi phải nhảy về trước rồi búng mình ra sau, né bên trái lách qua phải mới hợp với bộ pháp trong cuộn lụa.

Cái tính mê sách của chàng nổi lên gặp chuyện gì khó liền ngồi suy nghĩ cho bằng được, đến khi hiểu ra rồi càng thấy sướng rơn, không có cách nào tả cho hết lúc ấy mới thấy rằng: "Thì ra trong võ học cũng có những lạc thú vô cùng như thế này, không kém gì đọc sách tụng kinh".

Như thế một ngày trôi qua, bộ pháp trên cuốn trục đã học được hai ba thành, sau khi ăn cơm chiều lại học thêm được mươi bước rồi mới lên giường ngủ. Chàng mơ mơ hồ hồ nửa thức nửa ngủ, trong đầu đi qua đi lại nào là Thiếu Thương, Đãn Trung, Quan Nguyên, Trung Cực các huyệt đạo, rồi tới Đồng Nhân, Đại Hữu, Qui Muội, Vị Tế các quẻ Dịch.

Ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe tiếng uềnh oang, uềnh oang mấy tiếng thật lớn, lập tức tỉnh dậy. Chẳng bao lâu, lại nghe thêm mấy tiếng uềnh oang, uềnh oang nữa, tiếng kêu tưởng như bò rống nhưng lại có vài phần hung tợn, không biết là con mãnh thú gì. Chàng biết trong dãy núi Vô Lượng này có nhiều độc trùng quái thú, thấy tiếng rống kia ngưng rồi nên cũng không để tâm, lại ngủ tiếp.

Bỗng nghe văng vẳng phía bên kia có người nói:

-Con Mãng Cổ Chu Cáp lâu lắm mới lại thấy xuất hiện, tối qua bỗng dưng kêu, không biết là điềm lành dữ ra sao?

Lại một người khác nói:

-Phe Đông Tông chúng ta bị rơi vào cảnh ngộ này, làm sao mà còn bảo là lành được, chỉ mong họa không xảy đến cũng đã tạ trời tạ đất rồi.

Đoàn Dự nhận ra ngay là hai tên nam đệ tử Úc Quang Tiêu và Ngô Quang Thắng ắt hẳn ngủ ở bên vách bên kia, phụng mệnh giám thị phòng mình đào tẩu. Lại nghe gã Ngô Quang Thắng nói tiếp:

-Vô Lượng Kiếm chúng ta qui thuộc Linh Thứu Cung tuy rằng từ nay bị người ta chế ngự, không còn tự do được nữa nhưng lại được quả núi lớn này, kể ra nửa xấu nửa tốt. Chỉ có điều tức nhất, Tây Tông rõ ràng kém Đông Tông mình, tại sao vị Phù thánh sứ kia lại cho Tân sư thúc