phi đoạn" từng nghiên cứu rất tường tận, nay lúc khẩn cấp liền nắm ngay câu của Nam Hải Ngạc Thần ra bắt bẻ.
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ rống lên một tiếng, chộp lấy hai tay chàng, quát lên:
-Sao ngươi dám chửi ta là đồ rùa đen, là quân đê tiện?
Y vươn tay ra toan nắm lấy cổ chàng. Đoàn Dự đáp:
-Nếu như ông thay đổi qui củ thì mới là đồ rùa đen, là quân đê tiện, còn như không thay đổi gì cả thì đâu phải là đồ rùa đen, là quân đê tiện. Ông có thích được làm đồ rùa đen, là quân đê tiện là do ông có thay đổi qui củ hay không.
Mộc Uyển Thanh thấy chàng sống chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc, trong tình hình hung hiểm như thế này vẫn cứ lải nhải "là đồ rùa đen, là quân đê tiện" luôn mồm, nghĩ thầm Nam Hải Ngạc Thần thể nào cũng nổi khùng vặn cổ chàng, trong lòng không khỏi đau xót, nước mắt ứa ra, quay đầu sang nơi khác không dám nhìn.
Ngờ đâu mấy câu đó đã ngăn Nam Hải Ngạc Thần lại, nghĩ thầm nếu như mình bẻ cổ gã này thì chẳng hóa ra giết một người không có sức chống trả để thành đồ rùa đen, quân đê tiện rồi còn gì? Đôi mắt ti hí của y nhìn Đoàn Dự, tay từ từ bóp chặt lại. Cánh tay Đoàn Dự kêu lên lách cách dường như muốn gãy, đau đến tưởng như ngất xỉu, lớn tiếng kêu:
-Tôi không có sức chống trả, ông cứ giết tôi đi.
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Ta không mắc hỡm ngươi đâu, ngươi muốn ta thành đồ rùa đen, là quân đê tiện chứ gì?
Nói xong y bèn nhấc bổng Đoàn Dự lên giáng xuống một cái thật mạnh. Đoàn Dự chỉ thấy mắt tối sầm, tưởng chừng ngũ tạng lục phủ nát ngướu cả. Nam Hải Ngạc Thần lẩm bẩm:
-Ta không mắc hỡm! Ta không giết hai tên tiểu quỉ này đâu.
Y giơ tay cầm ngay chiếc áo choàng bằng cẩm đoạn khoác trên người Mộc Uyển Thanh, nghe soẹt một tiếng đã giựt ngay ra. Mộc Uyển Thanh kinh hoảng kêu lên một tiếng thất thanh, rụt người lại. Nam Hải Ngạc Thần vung tay ra, chiếc áp choàng đó bay vụt ra theo gió bung ra chẳng khác nào một chiếc lá sen lớn bay xuống dưới sông Lan Thương, lập lờ trôi xuôi về phía hạ lưu. Nam Hải Ngạc Thần cười gằn nói:
-Ngươi không chịu bỏ khăn che mặt xuống, lão tử sẽ lột quần áo ngươi ra.
Mộc Uyển Thanh quay sang Đoàn Dự vẫy tay nói:
-Anh lại đây!
Đoàn Dự khập khiễng đến trước mặt nàng, buồn bã lắc đầu. Mộc Uyển Thanh quay đầu sang nhìn chàng, lưng hướng về phía Nam Hải Ngạc Thần, nói nhỏ:
-Chàng là người đàn ông đầu tiên trên đời này thấy được mặt em!
Nàng chầm chậm mở chiếc khăn ra. Đoàn Dự bỗng thấy bàng hoàng, trước mắt là một khuôn gương đầy đặn như trăng vừa lên, thanh khiết như tuyết đọng trên hoa mới nở, xinh đẹp vô cùng. Có điều làn da hơi xanh xao, không một chút huyết sắc, hẳn là vì lâu nay dùng khăn che mặt. Đôi môi mỏng dính nhưng cũng chỉ đậm hơn một chút, Đoàn Dự thấy nàng sao thật đáng thương, dịu dàng mềm mại, còn đâu một nữ ma đầu giết người không chớp mắt?
Mộc Uyển Thanh bỏ khăn xuống, quay sang nói với Nam Hải Ngạc Thần:
-Ông muốn coi mặt của tôi, hãy hỏi chồng tôi trước đã.
Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên:
-Ngươi lấy chồng rồi ư? Chồng ngươi là ai thế?
Mộc Uyển Thanh chỉ vào Đoàn Dự nói:
-Tôi đã từng lập độc thệ, nếu người đàn ông nào nhìn thấy mặt tôi nếu tôi không giết y thì sẽ lấy y làm chồng. Người này đã nhìn thấy mặt tôi rồi, tôi không muốn giết anh ấy thì sẽ lấy làm chồng.
Đoàn Dự hoảng hồn ấp úng:
-Cái đó ... cái đó ...
Nam Hải Ngạc Thần sững sờ quay đầu qua, Đoàn Dự thấy đôi mắt ti hí của y nhìn mình từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, khiến người nổi gai ốc, lưng toát mồ hôi, chỉ sợ y trong cơn cuồng nộ xông lên vặn cổ mình. Bỗng nhiên Nam Hải Ngạc Thần tặc tặc mấy tiếng khen ngợi, mặt đầy vẻ vui mừng nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Mau may quay người lại.
Đoàn Dự không dám kháng cự, vội quay lưng về phía y. Nam Hải Ngạc Thần lại tiếp:
-Hay lắm! Hay lắm! Ngươi giống hệt ta, ngươi giống hệt ta!
Dù y nói câu gì cũng không khiến cho Mộc Uyển Thanh và Đoàn Dự ngạc nhiên bằng câu "ngươi giống hệt ta". Hai người tự hỏi: "Câu này quả là khác thường, y võ công cao cường, mặt mày xấu xí, giống ở chỗ nào? Huống chi lại còn thêm một chữ "hệt" nữa?".
Nam Hải Ngạc Thần nhún một cái nhảy ngay đến bên cạnh Đoàn Dự, giơ tay xoa xoa sau ót chàng, nắn nắn chân tay, rồi lại dùng tay bóp mấy cái dưới hông, ngoác mồm ra cười sằng sặc nói:
-Ngươi giống ta quá! Giống hệt ta!
Y cầm tay chàng xách lên nói:
-Đi theo ta!
Đoàn Dự không hiểu ra sao hỏi lại:
-Ông bảo tôi đi đâu?
Nam Hải Ngạc Thần nói:
-Thì đi với ta, mau mau khấu đầu xin ta thu ngươi làm đệ tử. Ngươi chỉ mở miệng xin là ta thuận ngay.
Việc đó quả hoàn toàn ngoài dự liệu của Đoàn Dự, chàng khép nép nói:
-Cái đó ... cái đó ...
Nam Hải Ngạc Thần hoa chân múa tay, tưởng như tìm được một vật gì quí giá nhất đời nói:
-Ngươi tay dài chân ngắn, sau đầu có xương lồi ra, xương sườn mềm mại, thông minh nhanh nhẹn, tuổi tác còn trẻ lại là con trai, quả là võ học kỳ tài. Ngươi xem, cái xương đầu của ta có phải giống hệt của ngươi không nào?
Nói xong y liền quay lại. Đoàn Dự giơ tay sờ sau ót, thấy xương đầu mình quả tương tự như của y, hiểu rằng "ngươi giống hệt ta" chẳng qua là nói về hai ngườ