Polaroid
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328405

Bình chọn: 7.00/10/840 lượt.

giọng một người đàn bà cất lên:

-Uyển nhi! Mình về đi thôi.

Mộc Uyển Thanh quay phắt lại kêu lên:

-Sư phụ.

Cửa sổ đột nhiên mở tung, đứng đó là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt trái xoan, lông mày hơi dài, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, có điều ánh mắt chứa đựng ba phần dữ tợn, ba phần ngang bướng.

Đoàn Chính Thuần thấy người tình năm xưa Tần Hồng Miên bất ngờ hiện thân, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, kêu lên thảng thốt:

-Hồng Miên! Hồng Miên, bao nhiêu năm nay, ta ... ta nhớ em biết chừng nào.

Tần Hồng Miên gọi:

-Uyển nhi ra đây! Nhà của con người phụ phàng bạc bẽo kia đừng ở lại thêm một khắc nào.

Mộc Uyển Thanh nhìn thấy thần tình sư phụ và Đoàn Chính Thuần, trong lòng băng giá, nói:

-Sư phụ, ông ta ... ông ta lừa con, nói sư phụ là mẹ con, còn ông ta là ... là cha con.

Tần Hồng Miên đáp:

-Mẹ con chết rồi, cha con cũng chết rồi.

Đoàn Chính Thuần tiến đến bên cửa sổ, dịu dàng nói:

-Hồng Miên, nàng vào đây, để ta được nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ nay nàng đừng bỏ đi nữa, đôi ta vĩnh viễn chung sống bên nhau.

Ánh mắt Tần Hồng Miên đột nhiên rạng rỡ, vui mừng hỏi:

-Chàng bảo từ nay mình vĩnh viễn bên nhau, có thật thế không?

Đoàn Chính Thuần đáp:

-Thật chứ! Hồng Miên, chẳng ngày nào ta không nhớ đến em.

Tần Hồng Miên hỏi thêm:

-Chàng bỏ được Đao Bạch Phượng chứ?

Đoàn Chính Thuần chần chừ không trả lời, trên mặt lộ vẻ khó nghĩ. Tần Hồng Miên nói:

-Nếu chàng thương đến đứa con gái mình thì ông đi theo thiếp, vĩnh viễn không còn ngó ngàng gì tới Đao Bạch Phượng, vĩnh viễn không quay về nhà.

Mộc Uyển Thanh nghe hai người đối đáp, trong lòng mỗi lúc một thêm thất vọng, nước mắt doanh tròng, chỉ thấy hình bóng của sư phụ và Đoàn Chính Thuần đều nhòe đi. Nàng biết hai người trước mặt quả đích thực là cha mình mẹ mình, dẫu không muốn tin cũng không được. Thời gian qua nàng tình yêu sâu nặng, ngày đêm mơ tưởng đến Đoàn lang, ngờ đâu chàng lại là anh em cùng cha khác mẹ với mình, chuyện hai người như chim liền cánh, chung sống với nhau đến lúc bạc đầu chỉ chớp mắt tan ra mây khói.

Chỉ nghe Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:

-Có điều ta là Trấn Nam Vương của Đại Lý, nắm hết mọi việc cơ yếu văn võ trong tay, bỏ đi ngay không tiện ...

Tần Hồng Miên hậm hực nói:

-Mười tám năm trước chàng đã nói thế rồi, nay mười tám năm sau cũng lại một câu đó. Đoàn Chính Thuần ơi là Đoàn Chính Thuần, chàng là người phụ tâm bạc hãnh, em ... em hận chàng không biết đâu mà kể ...

Đột nhiên trên mái nhà phía đông bốp bốp bốp ba tiếng vỗ tay, nóc nhà phía tây lập tức có tiếng đáp lại. Tiếp theo là tiếng của Cao Thăng Thái và Chử Vạn Lý cùng cất lên:

-Có thích khách. Các anh em ở đâu yên đó, không được vọng động.

Tần Hồng Miên quát lên:

-Uyển nhi, con còn chưa chịu ra hay sao?

Mộc Uyển Thanh vội đáp:

-Vâng.

Nàng phi thân vọt qua cửa sổ, sà vào lòng người mẹ hiền mà cũng lại là ân sư. Đoàn Chính Thuần nói:

-Hồng Miên, nàng bỏ ta mà đi thực hay sao?

Giọng nói của ông thê lương đau đớn biết chừng nào. Giọng Tần Hồng Miên đột nhiên trở lại dịu dàng:

-Thuần ca, chàng đã làm vương gia mấy chục năm rồi, chưa đủ hay sao? Chàng theo em đi, từ nay về sau, em đối với chàng thiên y bách thuận, không dám nói nặng chàng nửa câu, không dám đánh chàng nửa cái. Đứa con gái dễ thương thế này, chẳng lẽ chàng không thương nó hay sao?

Đoàn Chính Thuần trong lòng rộn ràng, nhảy vọt ra nói:

-Được, ta theo nàng đi.

Tần Hồng Miên mừng rỡ vô cùng, đưa bàn tay cho ông ta nắm. Đột nhiên phía sau lưng có tiếng đàn bà lạnh lùng nói:

-Sư tỉ, chị ... chị lại vào tròng của y rồi. Y chỉ ôm ấp chị vài ngày, rồi lại trở về với chức vương gia đấy thôi.

Đoàn Chính Thuần bàng hoàng, kêu lên:

-Bảo Bảo, chính nàng rồi. Nàng cũng đến ư?

Mộc Uyển Thanh ngoảnh ra thấy người đàn bà vừa nói mặc áo dài màu toàn xanh, chính là Chung phu nhân của Vạn Kiếp Cốc, sư thúc của mình Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo. Đằng sau bà ta có bốn người, một người là Diệp Nhị Nương, một người là Vân Trung Hạc, người thứ ba đã đi rồi giờ quay lại Nam Hải Ngạc Thần, nhưng người thứ tư mới khiến nàng hoảng hốt, chính là Đoàn Dự, bàn tay Nam Hải Ngạc Thần cầm ngay cổ chàng, tưởng như lúc nào cũng có thể lách cách một tiếng bẻ gẫy ngay lập tức. Mộc Uyển Thanh kêu lên:

-Đoàn lang, chàng có sao không?

Đoàn Dự đang nằm trên giường dưỡng thương, đang mơ mơ hồ hồ thì bị Nam Hải Ngạc Thần nhảy vào bồng ra ngoài. Chàng vốn không bị trúng độc, mũi tên của Mộc Uyển Thanh có độc là ở thuốc tẩm chứ tiễn đầu nhỏ như thế chỉ làm thành một vết thương nhẹ, có đáng gì đâu. Chàng kinh hãi liền tỉnh dậy, đứng bên ngoài noãn các nghe hết tất cả những gì cha mình nói với Mộc Uyển Thanh và Tần Hồng Miên, tuy không nghe hết từ đầu chí cuối nhưng mười phần cũng hiểu tám chín. Chàng nghe Mộc Uyển Thanh vẫn gọi mình là "Đoàn lang", trong lòng chua xót, nói:

-Muội tử, từ nay trở đi mình tương thân tương ái, ... là anh em với nhau.

Mộc Uyển Thanh bực tức đáp:

-Không, không phải như thế. Chàng là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy mặt em.

Nàng bỗng nghĩ tới mình và Đoàn Dự cũng đều là con của Đoàn C