sẽ hành hạ mình cách nào?".
Chỉ thấy ông ta ngồi trở lại ghế, chậm rãi rót một chén rượu, ực một cái uống cạn, nhìn ra cửa sổ nơi vợ vừa bỏ đi, ngẩn ngơ một hồi, rồi lại rót một chén rượu khác, lại ực một cái uống cạn. Cứ tự rót tự uống như thế liên tiếp mười hai mười ba chén, hết hồ này lại lấy hồ khác, rót thì thật chậm nhưng uống thì thật nhanh.
Mộc Uyển Thanh sau cùng không còn chịu nổi, kêu lên:
-Ông muốn nghĩ cách nào thảm khốc quái đản để trị tội tôi thì mau mau hạ thủ.
Đoàn Chính Thuần ngửng đầu lên, chăm chăm nhìn vào nàng một hồi lâu, chầm chậm lắc đầu, thở dài:
-Giống quá! Giống quá! Thế mà ta không nhìn ra, hình dáng đó, tính tình đó ...
Mộc Uyển Thanh nghe xong chẳng hiểu gì, hỏi lại:
-Ông bảo cái gì? Chỉ nói quấy nói quá.
Đoàn Chính Thuần không trả lời, đứng lên đột nhiên tả chưởng chém xéo về đằng sau, nghe bụp một tiếng nhỏ, một ngọn nến đã bị chưởng phong đánh tắt, tiếp theo lại chém tay phải một cái, thêm một ngọn nến khác bị tắt ngúm. Ông liên tiếp vung tay năm lần, đánh tắt năm cây nến đỏ, mắt vẫn nhìn về trước, ra tay chẳng khác gì nước chảy mây bay, tiêu sái lạ thường.
Mộc Uyển Thanh kinh ngạc lắp bắp:
-Cái này ... cái này có phải là Ngũ La Khinh Yên Chưởng, làm sao ông biết?
Đoàn Chính Thuần cười buồn:
-Sư phụ cô có dạy cho cô chưa?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Sư phụ tôi bảo là môn chưởng pháp đó quyết không truyền cho ai, ngày sau mang theo xuống quan tài.
Đoàn Chính Thuần hỏi lại:
-Ồ, nàng bảo không truyền cho ai, mai này mang xuống tuyền đài ư?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Đúng vậy! Thế nhưng sư phụ chỉ khi nào không có tôi ở đó chỉ luyện một mình thôi, tôi coi lén thấy được.
Đoàn Chính Thuần hỏi:
-Nàng một mình vẫn thường luyện pho chưởng pháp này?
Mộc Uyển Thanh gật đầu:
-Phải rồi. Mỗi khi sư phụ luyện chưởng pháp này hay nổi giận mắng chửi tôi. Ông ... ông làm sao biết được? Xem ra ông sử dụng còn giỏi hơn sư phụ tôi nữa.
Đoàn Chính Thuần thở dài một tiếng nói:
-Pho Ngũ La Khinh Yên Chưởng này chính ta dạy cho sư phụ cô đó.
Mộc Uyển Thanh hốt hoảng nhưng không thể không tin, nàng thấy khi sư phụ chém những ngọn nến, thường thường một lần không tắt, phải đến hai ba lần mới được, không phải như Đoàn Chính Thuần làm đâu được đó, tiêu sái nhẹ nhàng, lắp bắp hỏi lại:
-Thế ra ông là sư phụ của sư phụ tôi, là thái sư phụ của tôi sao?
Đoàn Chính Thuần lắc đầu:
-Không phải vậy.
Ông chống tay lên cằm, lẩm bẩm nói một mình:
-Nàng mỗi khi luyện pho chưởng pháp này, thường nổi cơn tam bành lục tặc, lại quyết không truyền cho ai, nguyện mang theo xuống chốn cửu tuyền ...
Mộc Uyển Thanh gặng thêm:
-Thế thì ông là ...
Đoàn Chính Thuần xua tay bảo nàng đừng nhiều lời, một hồi sau, đột nhiên hỏi lại:
-Cô năm nay mười tám tuổi, sinh vào khoảng tháng chín, có phải không nào?
Mộc Uyển Thanh nhảy phắt lên, lạ lùng hỏi:
-Sao việc gì ông cũng biết, ông đích thực là gì của sư phụ tôi?
Đoàn Chính Thuần vẻ mặt đầy thống khổ, thanh âm nghẹn ngào:
-Ta ... ta thật không phải với sư phụ con. Uyển nhi, con ...
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Vì sao vậy? Tôi xem ông là người thật ôn hòa, thật tốt bụng mà?
Đoàn Chính Thuần hỏi thêm:
-Thế tên thực của sư phụ con, nàng không nói cho con nghe sao?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Sư phụ tôi bảo rằng tên bà ta là U Cốc Khách, còn đích thực tên gì, họ gì, tôi quả không biết.
Đoàn Chính Thuần lẩm bẩm:
-U Cốc Khách! U Cốc Khách ...
Ông chợt nhớ đến bài thơ "Giai Nhân" của Đỗ Phủ, từng chữ từng chữ như đâm vào tim...
Năm xưa có một giai nhân,
Hang cùng hiu quạnh trơ thân náu mình.
Cũng dòng thế phiệt trâm anh,
Lênh đênh lưu lạc phận đành cỏ cây ...
Tuyệt đại hữu giai nhân,
U cư tại thâm cốc.
Tự vân lương gia tử,
Linh lạc y thảo mộc ...
Chồng em bạc bẽo vô tình,
Chỉ còn biết đến người mình vừa quen ...
Phu tế khinh bạc nhi,
Tân nhân mỹ như ngọc ...
Vui vầy người mới nói cười,
Biết đâu người cũ ngậm ngùi xót xa.
Đãn kiến tân nhân tiếu,
Na văn cựu nhân khốc ...
Một hồi sau, ông lại hỏi:
-Thế trong bao nhiêu năm nay, sư phụ con sinh sống bằng cách nào? Hai người ở nơi đâu?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Tôi và sư phụ ở tại một sơn cốc, đằng sau một ngọn núi cao, thành thử sư phụ mới tự gọi mình là U Cốc Khách, tới lần này hai thầy trò mới ra khỏi nơi đây.
Đoàn Chính Thuần hỏi thêm:
-Thế cha mẹ con là ai? Sư phụ con có bao giờ nhắc tới không?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Sư phụ tôi nói rằng tôi là một đứa con hoang bị cha mẹ bỏ rơi. Sư phụ tôi nhặt được tôi ở bên đường đem về nuôi cho tới khi khôn lớn.
Đoàn Chính Thuần gặng thêm:
-Thế con có hận cha mẹ con không?
Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu, cắn ngón tay ngẫm nghĩ. Đoàn Chính Thuần trông thấy tình cảnh đó, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót nghẹn ngào. Mộc Uyển Thanh thấy hai hàng lệ ròng ròng chảy trên má ông, thật là lạ lùng hỏi lại:
-Sao ông lại khóc?
Đoàn Chính Thuần quay mặt đi, lau khô nước mắt, gượng cười:
-Ta nào có khóc đâu? Chắc tại uống quá chén, hơi rượu bốc lên đấy mà.
Mộc Uyển Thanh không tin, nói:
-Rõ ràng tôi thấy ông khóc mà. Đàn bà con gái mới khóc, đàn ông con trai cũng khóc nữa hay