Polly po-cket
Thất Chủng Binh Khí 1 - Trường Sinh Kiếm

Thất Chủng Binh Khí 1 - Trường Sinh Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321964

Bình chọn: 9.00/10/196 lượt.

Khách Sạn Phong Vân

Thiên Thượng bạch ngọc kinh

Ngũ lâu thập nhị thành

Tiên nhân phủ ngã đỉnh

Kết phát thụ trường sinh.

Bạch ngọc trên trời

Mười hai thành lầu đài

Tiên ông đặt tay lên đầu mình

Cắt tóc dạy thuật sống đời. Hoànghôn.

Con đường đá bỗng có chín gã quáinhân xuất hiện, người nào cũng mặc áo chẽn bằng gai màu vàng, tai trái đeo mộtcái vòng vàng lớn bằng miệng chén, đầu tóc rối bù xù nhuộm đỏ như lửa xỏa xuốnghai bên vai. Chín người ấy có cao có thấp, có già có trẻ, dung mạo tuy khônggiống nhau, nhưng nét mặt đều cứng đơ không có tí biểu tình như một xác chết,đi đường vai không nhúc nhích, đầu gối không cong, như cương thi vậy.

Bọn họ đi chầm chậm qua con đườnglót đá dài, chỉ cần đến chỗ nào là chỗ đó tiếng động bỗng ngưng bặt đi, ngay cảtiếng khóc của mấy đứa nhỏ cũng vì sợ quá mà im bặt lại. Cuối con đường, có mộtcột cờ cao ba trượng, treo bốn cái đèn lồng lớn.

Đèn lồng màu đỏ tươi, nét chữ đậmđen !

Phong Vân Khách Sạn.

Chín gã quái nhân tóc đỏ bước đếntrước cửa khách sạn, bèn dừng lại, người ở đằng trước lấy cái vòng trên taixuống, vung tay một cái, xẹt, vòng vàng dính cứng vào bức tường đá bên cạnhcánh cửa lớn đen xì.

Lửa bắn tung toé ra tứ phía, vòngvàng cắm sâu vào trong đá.

Gã thứ hai đưa tay trái ra cầm lấymột búi tóc đỏ, bàn tay phải vung lên chém một cái, như lấy đao chém.

Gã lấy bó tóc mới bị bàn tay chémđứt ra treo vào trên vòng vàng, chín người lại tiếp tục đi về phía trước.

Lọn tóc đỏ như lửa bay phần phậttrong gió, nhưng chín người này đã biến mất vào trong bóng trời chiều u ám.

Chính ngay trong lúc đó, tám conkiện mã chạy nước kiệu lại, vó ngựa dẫm trên con đường đá như mưa lớn đập vàosong cửa, như trống trận đang đánh lên dồn dập.

Kỵ sĩ trên ngựa một màu áo xanh, vảixanh bọc đầu, chân mang giày ban tiêm tửu, ống quần túm lại, người nào ngườinấy thần tình kiêu hãn, tay chân nhanh nhẹn.

Tám con ngựa chạy đến trước kháchsạn Phong Vân, tám người đồng thời vung tay lên !

Ánh đao lóe sáng lên như ánh chớp,lại nghe soạt một tiếng, cột cờ to như cái chén cối, đã có thêm tám thanh cươngđao sáng quắc dính trên đó.

Cán đao đang còn không ngớt daođộng, tua vải hồng trên cán đao bay lên phần phật.

Tám con ngựa đã chạy đi mất dạng.

Bóng chiều càng dày đặc, trên conđường đá lại có tiếng vó ngựa vang lên, phảng phất còn gấp rút còn dồn dập hơncả tám con ngựa vừa rồi.

Nhưng chỉ có một con ngựa chạy lại.

Một con bạch mã trắng từ đầu đếnđuôi, không thấy có lẫn lộn màu sắc tạp nhạp nào khác, chạy đến trước cửa kháchsạn, bỗng hí dài một tiếng, chồm hai chân trước lên.

Mọi người bấy giờ mới thấy rõ kỵ sĩtrên mình ngựa là một gã đại hán râu ria xồm xoàm, mình trần trùng trục đen xìbóng loáng như sắt.

Gã đại hán thu cương, kéo ngựa lại,thấy bó tóc đỏ trên vòng vàng, rồi thấy tám cây đao trên cột cờ, bỗng cười nhạtlên một tiếng, nhảy xuống ngựa, tay phải tay trái nắm lấy hai vó ngựa. Chỉ nghey thổ khí dương thanh, gầm lên một tiếng như sấm nổ, nhấc nguyên thân hình conngựa lên, đặt ở trên thềm.

Con bạch mã lại hí dài lên mộttiếng, bờm ngựa phất phơ, bốn vó đứng dính vào trên thềm, không một chút độngđậy.

Gã đại hán râu xồm ngẩng mặt lêntrời cười dài, sải bước đi một hơi, thoáng chốc đã biến mất không còn thấy đâu,chỉ còn con bạch mã đứng chơ vơ một mình trong gió tây, trông càng có vẻ ngụydị không sao tả được.

Trên con đường đá, không còn thấybóng ai, nhà người nào người nấy đều đã đóng cửa kín mít.

Trong khách sạn Phong Vân cũng yênlặng không có tiếng người, những người khách đang ở trong khách sạn, thấy cáivòng vàng, tám thanh đao đã mau mau trốn ra cửa sau.

Con bạch mã vẫn còn đứng trơ trơ rađó trong gió tây, như một tượng đá.

Bấy giờ trên con đường đá yên tĩnh,bỗng có một văn sĩ trung niên mặc áo xanh quần trắng, gương mặt ốm yếu thanhtú, ung dung bước lại, thần tình ra vẻ nhàn nhã, nhưng cặp mắt lại loang loángsáng rực.

Y chấp hai tay sau lưng, đi ung dunglại trước cửa khách sạn, ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi thở dài:

- Hảo mã ! Đúng là hảo mã, tiếc làchủ nhân vô tình, tội tình cho mi.

Bàn tay đang chắp sau lưng của ybỗng vung lên, ống tay phất phơ, cuộn một cơn gió lốc.

Bạch mã giật mình, lại hí lên mộttiếng dài, nhảy từ trên thềm xuống.

Người văn sĩ trung niên hai tay đưara, gác vào bụng ngựa, con ngựa đó đã được đặt xuống trên mặt đất thật nhẹnhàng, y nói:

- Về đem chủ nhân mi lại đây, có bạntốt đang chờ y đó.

Bạch mã hình như cũng hiểu ý người,lập tức tung bốn vó, chạy như bay đi mất dạng.

Văn sĩ trung niên thuận tay ngắtvòng vàng trên tường bên cạnh cửa xuống, bước vào khách sạn, y vỗ vào cột cờmột cái, tám thanh đao lập tức đồng thời rớt hết xuống đất.

Ống tay áo của văn sĩ trung niên lạicuốn lên, tám thanh đao đã lọt vào trong ống tay, y trầm giọng nói:

- Chưởng kỳ đâu rồi ?

Trong khách sạn bỗng có một cái bóngnhỏ thó vọt ra, bò lên cột cờ như một con vượn, trong chớp mắt đã lên tới tậnđầu.

Trên cột cờ lập tức có một lá cờ lớntung bay trong gió.

Trên lá cờ màu trắng như tuyết, cóthêu một con rồng màu đen đang nhe răng múa vuốt, phảng phất như sắp