
uận xôn xao.
Khi Diệp Khai đi ra, lái chiếc xe thể thao Porsche màu lam nhạt, loại xe này hiện tại còn chưa thấy được nhiều, nếu không phải hối lộ hải quan thì là xe buôn lậu, chỉ cần bỏ tiền là có được xe.
Đương nhiên, nếu người bình thường cũng không có lá gan mua thứ này, dù sao không có quan hệ đặc biệt căn bản không có khả năng lấy được giấy phép, lái đi ra ngoài sẽ có rất nhiều phiền toái.
Diệp Khai đeo kính râm che nửa khuôn mặt, hắn bước xuống xe lập tức làm thật nhiều học sinh chú ý.
Tuy thời buổi này bầu không khí tham giàu sang trong sân trường còn chưa nghiêm trọng như đời sau, nhưng một suất ca cộng thêm xe thể thao sang trọng tổ hợp lại, xác thực phi thường hấp dẫn người, làm thật nhiều cô gái chủ động hướng tới trước mặt dựa vào.
Nhưng Diệp Khai vừa lướt mắt nhìn qua, đã cảm thấy số lượng cùng chất lượng trái nghịch lẫn nhau, mỹ nữ thật sự là quá ít.
Từ trên lầu Chung Ly Dư cũng đã nghe được động tĩnh, nhìn qua cửa sổ quan sát, liền thấy được Diệp Khai đeo kính râm đứng bên dưới, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, đêm hôm khuya khoắc đeo kính râm, chẳng khác gì là trang khốc đó thôi.
Sau khi nhận được điện thoại nàng đã sớm ở trong ký túc xá chờ Diệp Khai tới.
Chung Ly Dư mặc một chiếc áo khoác màu xám, cầm túi xách đi xuống lầu.
Hai người cũng không dây dưa, ngồi lên xe liền rời đi.
- Nữ tiến sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nhất Bắc Thanh đại học, cứ như vậy rơi vào tay giặc rồi…
- Thoạt nhìn hình như là kẻ có tiền…
- Người ta chẳng những có tiền, hơn nữa người càng soái, vóc dáng cao ráo…
- Cao phú soái (điển trai, giàu có), mỗi người đều yêu nha…
Những người vây xem dưới lầu không ngừng bàn tán xôn xao, sau đó chầm chậm tản đi.
Lúc này là thời gian dùng cơm của sân trường, mà lúc ăn cơm là lúc thật dễ dàng truyền bá tin tức nho nhỏ, kết quả còn chưa qua được bao lâu, toàn bộ các học sinh đều đã nghe được một việc.
Nữ tiến sĩ sinh Chung Ly Dư tuổi trẻ xinh đẹp kiêu ngạo, suốt bảy năm đứng đầu hoa bảng Bắc Thanh đại học, được một cao phú soái trẻ tuổi lái xe thể thao Porsche đến đón.
- Tô thiếu, Chung Ly Dư không phải là bạn gái của anh sao?
Một người trẻ tuổi để râu nhìn đồng bạn hỏi.
- Hừ…bạn học mà thôi!
Tô Khải Văn hừ một tiếng, đem lửa giận trong lòng cưỡng chế áp xuống.
Kỳ thật khi vừa nghe được tin tức này, trong lòng Tô Khải Văn chợt siết chặt, trước kia hắn là bạn học cấp hai của Chung Ly Dư, về sau Chung Ly Dư bỗng nhiên nhảy lên hai cấp, dùng độ tuổi mười sáu thi vào Bắc Thanh đại học, một đường hát vang tiến mạnh, rốt cục khi tới hai mươi ba tuổi trở thành tiến sĩ sinh đại học Bắc Thanh, làm cho người ta kinh ngạc không ngớt.
Bởi như vậy, mặc dù Tô Khải Văn trở thành nghiên cứu sinh của đại học Bắc Thanh, nhưng thực sự thấp hơn Chung Ly Dư hai cấp, huống chi kỳ thật hắn còn lớn hơn Chung Ly Dư một tuổi.
Bằng cấp chênh lệch, làm Tô Khải Văn luôn cảm thấy hắn thấp hơn Chung Ly Dư một đầu, cho dù hắn có thể bỏ qua điểm này, người khác cũng sẽ chỉ trỏ, cho nên mặc dù hắn chiếm điều kiện thật tốt, nhưng vẫn không gia nhập vào trong sinh hoạt của Chung Ly Dư, chẳng qua so sánh mà nói thì là bạn học có tiếp xúc nhiều mà thôi.
Đương nhiên, bởi vì bản thân Chung Ly Dư cũng không có bạn trai chính thức, cho nên Tô Khải Văn đi gần nàng vì vậy ở trước mặt người khác tự phong mình là bạn trai của Chung Ly Dư.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Chung Ly Dư cũng không công khai phủ nhận điểm này.
Hiển nhiên đêm nay trong căn tin nhận được tin tức kia làm trong lòng Tô Khải Văn ghen tỵ tràn đầy. - Cái gì, toàn bộ đều mua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ?
- Em đừng kêu lớn tiếng như vậy được hay không, mọi người trên toàn thế giới đều nghe được!
Diệp Khai đưa Chung Ly Dư đến một nhà hàng mới mở, trang trí theo tiêu chuẩn cấp năm sao, phục vụ được xem là nhất lưu trong thủ đô.
Chọn vài món thức ăn, gọi một chai rượu đỏ, Diệp Khai lại cùng Chung Ly Dư nhắc tới việc kỳ hạn giao hàng dầu mỏ.
Quả nhiên Chung Ly Dư bị ý nghĩ của Diệp Khai làm giật mình.
Diệp Khai thật trực tiếp nói thẳng – lần này từ bên quân đội lấy ra ba trăm triệu kia, ý định của hắn là toàn bộ dùng mua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, lợi nhuận rất lớn.
Chung Ly Dư nghĩ thầm, quả nhiên là Diệp Khai động tay chân, nếu không quân đội làm sao chịu xuất ra ba trăm triệu thao tác hạng mục này? Dù sao cũng là ba trăm triệu tài chính, đối với Bộ hậu cần quân khu thủ đô mà nói đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Chỉ là Chung Ly Dư lập tức có chút bận tâm, thoạt nhìn số tiền kia xem ra là chưa thể lấy được tới tay.
Diệp Khai nhìn thấy sắc mặt Chung Ly Dư có chút không tốt, tự nhiên biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì, vì vậy lên tiếng nói:
- Chuyện này em cũng không cần quá băn khoăn, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào đối với Chung Ly gia của em mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu!
Chung Ly Dư suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Diệp Khai nói có đạo lý.
Ít nhất sau khi quân đội trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành, toàn bộ phong hiểm cùng áp lực đến từ phương diện chính phủ đều từ Chung Ly