Teya Salat
Mãn Kỳ Duyên

Mãn Kỳ Duyên

Tác giả: Bách Mục Quỷ

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321271

Bình chọn: 8.00/10/127 lượt.

khuôn mặt hết sức khẩn trương.

Lục Kỳ ánh mắt mờ nhạt, miệng mấp máy: "Con không biết, lúc nãy bỗng có một hắc y nhân xông vào ám sát con, con chống đỡ nhưng vô vọng, con đã rất cố gắng để trở lại đây" Nói rồi nàng ta cả người nàng ta nhũn ra, đôi mắt nhắm lại.

"Mau cho gọi đại phu!!!" Lục lão gia quát lớn.

Nhìn Lục Kỳ trên giường, Lục lão gia lòng như lửa đốt, không ngừng đi lòng vòng. Lục Kỳ là nhi nữ duy nhất của đại ca ông, hơn hết huynh ấy hết mực yêu đứa con này. Hiện tại đứa nhỏ này tại nhà ông lại bị ám sát, ông làm sao ăn nói với ca ca ông đây.

Nhìn ra vẻ lo lắng của ông, Lục Song đứng bên cạnh an ủi: "Cha đừng lo, đại phu đang xem xét, tỷ ấy nhất định không sao đâu"

Mặc dù Lục Kỳ quả thật có độc miệng, nhưng khi nhìn thấy nàng ta bị như thế Lục Song có chút không đành lòng. Hơn hết, tại sao lại có người muốn ám sát Lục Kỳ, biểu tỷ mặc dù đối với nàng không tốt nhưng với người khác thì lại khác, tỷ ấy rất được lòng mọi người.

Đang suy nghĩ mông lung thì cảm giác ấm áp từ tay truyền đến, hóa ra Tống An Việt đang nắm tay nàng. Tuy không nói gì nhưng nàng biết hắn đang trấn an nàng, phút chốc tâm tình đỡ căng thẳng, nàng đưa mắt qua nhìn Tống An Việt.

Lục song còn nhớ, Lục Kỳ lúc nãy có bảo Tống An Việt thật thảm hại khi phải nhờ đến nữ nhi. Nhưng theo tình hình hiện tại, người thảm hại chính là nàng mới đúng. Chỉ một cái nắm tay cũng có thể khiến cho nàng bình tâm lại, tâm trạng của nàng dường như hoàn toàn bị Tống An Việt nắm giữ. Nàng tự hỏi, nếu có một ngày ca ấy hết bị liệt ca ấy có hưu nàng, không còn hơi ấm bàn tay này liệu nàng có thể mạnh mẽ vượt qua những khó khăn. Chỉ nghĩ đến không còn được nhìn thấy Tống An Việt nữa tim Lục Song liền thắt từng cơn, nàng không muốn nghĩ và cũng không dám nghĩ, như thế này thử hỏi ai thảm hại hơn ai.

Lục Song cười nhạt.

Sau khi bắt mạch xong, đại phu liền kê một toa thuốc đưa cho Lục lão gia rồi nói: "Lục lão gia đừng quá lo lắng, Kỳ tiểu thư chỉ là bị thương ngoài da không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần uống vài thang thuốc là khỏi"

"Đa tạ" Lục lão gia lại nhìn sang Tiểu Xuân phân phó: "Đem ngân lượng cho đại phu"

********.....*******.....**********

Khi Lục Kỳ tỉnh dậy là lúc trời đã chập tối, nàng ta nặng nề ngồi dậy, xoa xoa cái đầu đau buốt của mình.

"Biểu tỷ, tỷ đã tỉnh" Lục Song bưng bát thuốc khói còn nghi ngút đưa cho Lục Kỳ.

Nhận bát thuốc, Lục Kỳ một hơi uống sạch, sau đó gật đầu đa tạ.

"Tỷ có biết ai đã ám sát tỷ?"

Nghe câu hỏi của Lục Song, nàng ta nhẹ lắc đầu, giọng có vài phần bất lực: "Ta không biết"

Nhìn sắc trời tối bên ngoài, hai vai Lục Kỳ khẽ run rẩy, nàng ta nhìn Lục Song ấp úng: "Biểu muội ta muốn về nhà, nhưng ta..."

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của vị biểu tỷ, nàng đành thở dài, an ủi: "Tỷ đừng lo, muội đi với tỷ"

Ánh mắt Lục Kỳ cảm động. "Thật sao? Muội không giận tỷ chuyện lúc trưa?"

"Ầy giận chứ nhưng bỏ qua đi" Lục Song mĩm cười nhìn Lục Kỳ.

"Đa tạ muội" Lục Kỳ nước mắt lưng tròng nói không nên lời.

Thế là trên đường phố tối đen, vang vọng tiếng lộp cộp đôi guốc của bốn người. Lục Song và Lục Kỳ cộng thêm hai người nữa do Lục lão gia cử đi theo.

Trên đường đi bỗng dưng Lục Kỳ nói chuyện nhiều hơn thường ngày, chủ yếu là xin lỗi Lục Song vì thái độ không tốt của nàng ta. Đang nói chuyện cao hứng thì chợt bốn người bọn họ nghe tiếng khóc của phụ nữ.

Tưởng mình nghe lầm, Lục Song nhìn Lục Kỳ hỏi: "Tỷ có nghe tiếng khóc?"

Lục Kỳ gật đầu chứng minh lời nàng nói là đúng.

Lục Song nhìn sang hai người đi cùng, nói: "Hai huynh đi xem thử xem là ai khóc?"

"Nhưng mà còn tiểu thư..." Hai người khó xử nhìn nàng.

Lục song phất phất tay, giọng kiên quyết: "Ta không sao, hai huynh cứ đi xem trước đi"

"Vậy chúng tôi đi sẽ quay lại ngay, tiểu thư cẩn thận"

"Được ta biết rồi"

Bóng dáng hai người kia khuất chưa lâu thì Lục Kỳ bỗng ôm bụng đau đớn ngồi khụy xuống. Lục Song giật mình vội chạy lại về phía nàng ta.

Hai từ "biểu tỷ" vừa vang lên thì một cảm giác nhói ở sau ót truyền đến, trước mắt Lục Song lập tức tối sầm, nàng cứ thế từ từ ngã gục xuống.

Cả người đứng thẳng, Lục Kỳ đỡ thân thể Lục Song, ánh mắt xúc động từ từ biến mất, chuyển sang tĩnh mịch, khóe môi nở một nụ cười ngoan độc.

Đối diện Lục Kỳ, nữ nhân mặc tử y vỗ tay cộp cộp, ánh mắt tán thưởng: "Ngươi quả nhiên đóng kịch rất giỏi, dường như không ai phát hiện đây là một cái bẫy"

Lục Kỳ nhìn nàng ta, giọng đầy giễu cợt: "Không phải nhờ ngươi cho ta những vết thương quá chân thật hay sao"