Old school Swatch Watches
Mạn Châu Sa Hoa - Full

Mạn Châu Sa Hoa - Full

Tác giả: Thương Nguyệt

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 8.5.00/10/297 lượt.

lông măng hung hãn đó cũng phai mờ trong ký ức. Cái duy nhất còn rõ rệt là vết thẹo ả cắn một cách dữ dằn trên cổ tay gã.

Dấu răng sâu đến lòi xương, như nung sắt ấn lên tay gã.

Thật là hung ác mà... Đang hôn hôn mê mê, gã thở dài một hơi, khoé miệng hé một nụ cười, đặc biệt nhớ đến bờ má hồng rưng rức như trái thủy mật đào, đang mơ màng mà cũng không kềm được với tay ra, lần này không phải muốn bắt giữ nha đầu nọ, chỉ là muốn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ả - - - Vào lúc đó, tiếng địch nghẹn ngào không biết từ đâu lại vang lên, Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu nhìn gã cười một cách quỷ dị, sắc mặt vụt trắng nhợt, khoé miệng đầm đìa máu tươi, đanh ác khủng bố.

Gã thất kinh la lên một tiếng, thoái lùi mấy bước, bỗng nhìn thấy trên cái cổ trắng muốt của Tiểu Diệp Tử có một cái lỗ nhỏ xíu, bên dưới lớp da thấp thoáng có vật gì đó cựa quậy di chuyển. Ả cười cổ quái, mặt mày đờ đẫn loạng choạng đi về phía gã, thò đôi tay lạnh cứng tái mét bóp lấy cổ gã.

"Tiểu Diệp Tử! Tiểu Diệp Tử!". Sát na đôi bàn tay nhỏ nhắn buốt lạnh sờ lên da thịt gã, miệng kẻ hôn mê thoát ra một tiếng thét hãi hùng.

Khi gã tỉnh dậy, bàn tay băng lãnh đó lại đang án trên yết hầu gã, là thật.

Thân thể gã phảng phất đã chết hẳn, chẳng có cách nào động đậy, nhưng thần trí lại bén nhạy hơn cả lúc bình thường. Vì vậy vừa mới mở mắt, khi nhìn thấy hồng y nữ tử kia đang bò trên ngực, gã lập tức nhớ đến mình đã lọt vào hoàn cảnh cùng đường ra sao - - - Chính là yêu nữ này, không biết đã dùng yêu thuật gì mà tạo ra ảo tưởng Tiểu Diệp Tử, bắt giữ lấy mình. 

Máu từ cổ ri rỉ ra, lành lạnh chảy thấm y phục gã. Mấy cái răng bé xíu đang cắn vào huyết mạch của gã, gã thấp thoáng có thể nghe tiếng khọt khẹt ừng ực, khiến cho máu huyết toàn thân gã tái tê - - - Yêu nữ này đang làm gì vậy? Ả đang uống máu của gã? Ả đang uống máu của gã!

Gã muốn thét lớn, muốn rút kiếm ngồi dậy, nhưng thân thể hoàn toàn tê liệt, căn bản chẳng có cách nào hoàn thành bất kỳ một động tác nào. Chớp mắt đó, gã nghĩ đến bọn cương thi đang lang thang trong trại, lẽ nào... lẽ nào mình cũng sắp...?

"Tỉnh rồi?". Phảng phất đã uống đủ máu, thân người bé bỏng trên ngực gã động đậy, ngước mặt khỏi cổ gã, đôi môi đỏ lòm tanh tưởi mấp máy hỏi gã.

"Tiểu Diệp Tử!". Gã lại thất kinh. Lần thất kinh này không ngờ đã xung phá sự tê dại của thân thể, làm cho gã thoát miệng la lên - - - Vẫn là gương mặt đó! Không ngờ vẫn là gương mặt đó!... Vẫn là gương mặt hiển hiện đêm hôm qua lúc gã đâm ra một kiếm, gương mặt của Tiểu Diệp Tử mười năm về trước.

Lần này rõ ràng không phải là ảo tưởng, mà là sống động dâng hiện trước mặt gã, sát kề trong gang tấc mỉm cười ngó gã.

Ánh bình minh rọi vào, chiếu lên gương mặt như bạch ngọc của con bé, li ti lông măng, phúng phính như một trái đào. Giống hệt như xưa, không sai lạc một chút xíu nào. Thậm chí trên môi cũng có nhuốm máu của gã, ngậm nét cười cợt kỳ quái.

Nếu nói có chỗ khác lạ, thì chỗ duy nhất là ở dưới đôi mắt to tròn rực sáng. Nơi đó có vẽ một vầng trăng lưỡi liềm bằng phấn vàng.

Ký hiệu chỉ rõ thân phận giáo chủ của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo.

"Yêu nữ". Chỉ thất thần hoảng hốt một sát na, gã lập tức hiểu ra, thoát miệng quát lớn: "Chớ có dùng tà thuật hóa ra bộ dạng của Tiểu Diệp Tử! Yêu nữ ác độc như ngươi làm sao mà bắt chước Tiểu Diệp Tử cho được!". 

"Ồ? Ngươi không căm tức sao?". Tiểu hài tử ngồi trên ngực gã, lại cười một cách quái dị, đưa bàn tay nhỏ vọc phá đầu tóc của gã: "Ngươi quý trọng ả vậy sao? Hồi nãy cứ lẩm nhẩm tưởng tượng tới ả. Nghe nói hồi nhỏ ả vừa hung hăng vừa bá đạo, có gì tốt chứ! Cho dù để ả đến làm hắc dương nhi cho ta, ta cũng chẳng muốn. Nhất định chẳng chịu nghe lời, chi bằng giết quách đi".

"Ngươi đã làm gì Tiểu Diệp Tử rồi?". Nhìn thấy vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười của đứa bé quỷ dị kia, Nam Cung Mạch cảm thấy toàn thân phát lãnh, không ngờ khẩn trương đến mức ngồi bật dậy được. Tới giờ gã mới phát hiện cảm giác tê dại đã dần dần biến mất, có điều thân thể vẫn rũ rượi không còn sức lực. 

"Ai da, sao lại động đậy lung tung vậy?". Gã vừa nhúc nhích, đứa bé ngồi chẳng vững được, đến khi gã ngồi dậy, nó tuột đến đầu gối gã, cau mày: "Ta mới hút thi độc trên mình ngươi xong, lạng quạng độc khí còn chưa tiêu tán hết lại có thể xâm nhập vào tâm mạch. Tới khi đó sẽ tự động biến thành hắc dương nhi của ta, đừng có trách ta đó".

Vừa ngồi được, Nam Cung Mạch muốn giơ tay cầm kiếm, liền phát hiện ngón tay không có tới một tí ti lực khí. Miễn cưỡng di động thân thể mới một chốc mà lồng ngực liền đau nhói, chỗ vết thương bị cương thi bấu trên vai lại tê dại, đành thừ ra, trừng mắt ngó cô bé ngồi trên chân mình: "Yêu nữ, hồi nãy thứ thuốc ngươi quăng cho ta không phải là giải dược mà là độc dược, có phải không?".

"Đương nhiên không phải là giải dược, hì hì, ngươi cho rằng giải dược của ta có thể dễ dàng lọt vào tay vậy sao?". Thản nhiên thừa nhận sự gạt gẫm đêm hôm qua, con bé ngước khuôn mặt non nớt, nhãn thần lại có vẻ quyến rũ của một cô gái thành niên: "Ngươi giả ta trá, ngươi cũng đâu phải là quân tử, sao ta lại