Disneyland 1972 Love the old s
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327425

Bình chọn: 9.5.00/10/742 lượt.

ổi tiếng phu thê ân ái ở kinh thành. Tiểu thư đừng trèo ạ.

- Sao lại không thể trèo chứ? Trèo qua thì sẽ không cần phảichạy vòng sang bên kia thành, có thể về nhà sớm hơn hắn một bước. Ta còn có thểthay y phục. Cứ để thế này mà hắn thấy thì không biết hắn sẽ nhìn ta bằng conmắt khinh bỉ quái đản thế Tào đâu. Em cứ chạy về nhà đi. Ta sẽ trèo tường. -Nàng nói rồi nhanh nhẹn trèo qua một đoạn tường thấp, bò qua như con hổ bị dồnđến đường cùng.

Mãi sau… phía bên trong vọng lại tiếng thét kinh hoàng. TiểuĐinh đứng bên ngoài tường khóc không ra nước mắt, chỉ biết nhìn trời.

- Ối! Tôi không cố ý. Tôi thật sự không cố ý. Tôi không thấygì cả. Thật đấy! Không không không. Tôi không ghen tỵ với hạnh phúc của haingười… Không không không. Tôi không thèm muốn người đàn ông tuyệt mỹ nhà cô.Bản lĩnh trên giường của hắn không bằng nửa người khác… Không không không. Tôikhông định chia rẽ hai người. Hãy tin tôi đi… Này, tại sao lại nói tôi là ngườichưa từng động phòng nên mới trèo tường lén xem hai người động phòng chứ? Khốnkhiếp! Làm gì có nhà ai làm chuyệT này giữa ban ngày ban mặt như vậy đâu.

Trận đôi co mỗi lúc một lớn, cuối cùng tiếng cãi vã đó đãvượt tường nhà họ Triển vang đếT bên tai Tiểu Đinh đứng bên ngoài. Cô chỉ biếtthở dài đau khổ, lẩm bẩm:

- Hu hu! Mình biết tiểu thư hoàn toàn không hiểu “phu thê ânái” là gì mà. Nhưng tiểu thư, cô cũng thật là… Dù người ta không để cô xen vàocuộc sống hạnh phúc của họ thì cô cũng không thể quản chuyện gia đình nhà ngườita làm chuyện đó lúc nào chứ. - Tiểu Đinh thở dài. Cô nghe có tiếng chó sủa.Thôi rồi. Nhà họ Triển bắt đầu đóng cửa thả chó: - Tiểu thư, cô có thể thoát rangoài không? - Tiểu Đinh tin nàng có sức sống ngoan cường giống như loài gián.

Trèo, leo, lăn, lộn… dường như nàTg phải cố hết sức mới cóthể vượt tường sau của Long phủ để vào được sân sau nhà mình. Nàng nằm sõngsoài trên mặt đất, đang thở hổn hển thì thấy Giả quản gia đã cung kính đứng đótừ lúc nào. Ông đang đầm đìa nước mắt nhìn nàng.

- Tiểu thư, cô về đến nơi rồi. Tim lão hủ như muốn ngừng đậprồi đây này. - Giả quản gia nước mắt lưng tròng, quay đầu nói với mấy nha đầu:- Các cô còn đứng đó làm gì? Mau mau mau, mau đưa tiểu thư về phòng thay đồ.Không kịp tắm rửa nữa đâu, cứ lau sạch rồi đánh phần che đi. Lão hủ đã chuẩn bịy phục cho tiểu thư rồi. ĐươTg gia thích y phục màu nhạt. Nhớ khoác chiếc áovoan màu trắng ra ngoài, bên trong mặc váy dài màu vàng tơ, cái yếm thì…

- … Tiểu… Tiểu… Tiểu… Giáp, đến bây giờ mà ông vẫn chưa quênsao? - Nàng che tay trước ngực, nhìn lão quản gia đã từng chứng kiến mình khônlớn. Tuy hồi nhỏ, ông đã từng thay tã cho nàng nhưng ngay cả đếT cái yếm cũngkhông thể để nàng tự chọn sao?

- Tiểu thư, phu quân của tiểu thư đã quay về, cô nên quan tâmđến người một chút, coi như những gì người gây ra với cô chỉ là hiểu lầm…

- Những gì hắn gây ra cho tôi là có ý đồ rõ ràng, chẳng cóchút hiểu lầm nào hết.

- … Cô không thể bỏ qua mà nắm giữ lấy trái tim đương giasao? Nữ nhân là phải tôn thờ phu quân của mình.

- Tôi không phản đối việc nữ nhân phải tôn thờ phu quân,nhưng tôi chưa từng nghe nói co nữ nhân nào lại tôn thờ “tiền phu”[2'>…- Nàng liếc qua Giả quản gia một cái. Nàng chẳng thèm quan tâm đến những lý lẽcủa ông, càng chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào lại coi mẹ kế như trời cả.

[2'> Tiền phu: Chồng trước.

- Thế nên, cần phải nắm lấy trái tim đương gia, vứt bỏ chữ“Tiền” kia đi.

- … Tôi lại thích bỏ chữ “Phu” đó hơn. Tốt nhất là bỏ sạchsành sanh. Ông cứ chờ xem, nhất định tôi sẽ tìm được mùa xuân thứ hai của mình.Bây giờ chỉ cố sống qua mùa đông dài mà thôi.

Rầm!

Một tiếng rầm khiến người ta lộng óc vang lên. Giả quản gianhăn mặt Thìn nàng:

- Tiểu thư, đạo làm vợ! Đạo làm vợ! Nữ nhi phải giữ đạo làmvợ, không được thay lòng đổi dạ, không được tơ tưởng đếT người khác.

- Tôi thay lòng đổi dạ khi nào? Tôi chỉ là hoa mai nở lại,cành khô đón xuân, nắng hạn gặp mưa thôi.

- Tiểu thư, tuy bây giờ cô và đương gia không chung sống vớinhau nhưng chẳng phải cô đã lấy người ta rồi sao? Cô có biết bao nhiêu khuê nữbên ngoài thèm muốn phu quân của cô không? Chẳng nói xa xôi, chỉ riêng việctrước khi lão phu nhân qua đời, tình hình kinh doanh của khách điếm không tốt,chính đương gia đã đảo ngược cục diện, từ lỗ thành lãi, nhờ có người mà việckinh doanh của khách điếm mới khởi sắc như thế, phát triển ra cả các nơi khác.Theo tôi, chỉ cần dựa vào điểm này thôi, cô cũng nên trả ơn người ta.

- Trả… trả… trả ơn sao? Tôi còn phải trả ơn hắT sao? - Nàngchỉ vào mũi mình, không tin vào tai mình. Hắn ngược đãi nàng như vậy mà nàngcòn phải trả ơn hắn? Nàng đâu có mất trí chứ!

- Hơn nữa, tướng mạo đương gia cũng không tồi. Hồi trước côcũng mê muội vẻ đẹp của người ta nên mới đưa người ta về nhà, còT ép người taký khế ước bán thân đấy thôi.

- Nhưng này hôm sau tôi liền hối hận rồi. Tôi đâu biết hắn làngười lòng dạ đen tối như thế. Khi đưa hắn về, hắn giả vờ là kẻ bị hại đángthương… Hu hu hu!

- Tiểu thư, họa là từ miệng mà ra, chớ có trách đương giakhông phải nữa. Điều cô cần bây giờ là nghĩ cách