
đang xoay ngườiđịnh đi. Hắn ngẩng đầu lên muốn giữ bà lại nhưng không thể thốt ra lời.
Đúng vậy. Thời gian mười năm, nói dài không phải là dài, nói ngắn cũng chẳng phải là ngắn. Mẫu phi của hắn đã có gia đình mới, cũng như hắn, đã cónhững mối bận tâm khác không nỡ vứt bỏ, không nỡ ra đi. Hắn cũng nhưvậy. Sao có thể oán trách bà được chứ? Sao có thể bắt bà phải vứt bỏ đứa con trai nhỏ được? Huống hồ, hắn là con trai bà. Nếu không phải do hắnvô dụng, chỉ có thể trốn trong quốc khố thì đã không xảy ra chuyện nhưngày hôm nay.
Hắn mân mê chiếc bàn tính hạt vuông bằng ngọc xanh. Hắn sờ đến góc bàn tính thì những hạt tính va vào nhau thu hút sự chú ý của người định bỏ đi.Bà dừng bước quay lại nhìn chiếc bàn tính quen thuộc ở thắt lưng hắn,ngẩn người trong thoáng chốc.
- … Chiếc bàn tính đó… Vương gia có thể trả lại ta không?
Hắn nghe yêu cầu của mẫu phi xong thì bất giác giữ chặt lấy vật duy nhất có liên quan đến mẫu phi. Đó là món quà bà đã sai người làm riêng cho hắnnăm hắn lên bảy. Chỉ vì hắn bị phụ hoàng ép học làm sổ sách và sử dụngbàn tính quá nên hắn ghét những hạt tròn trên bàn tính. Hắn không dámoán trách phụ hoàng mà chỉ dám tâm sự nỗi khổ của mình với mẫu phi.
- Không có nó, Vương gia không cần phải tự trách mình, cũng có thể quênđi quá khứ, không cần phải nhớ tới phế phi nơi đất khách.
- …
Bà ta giơ tay ra trước mặt hắn, đợi hắn đưa cho bà vật liên quan đến tìnhmẫu tử cuối cùng, không cho hắn một chút liên quan gì, quyết tâm cựtuyệt!
- Con cũng có một thỉnh cầu.
- Điều gì?
- Xin mẫu phi nhận của con ba lạy.
Nói xong, hắn không để bà từ chối thì đã quỳ xuống. Chiếc áo choàng đen của hắn phủ trên mặt đất đỏ. Người trước mặt hắn cúi xuống.
Bà nhìn hắn khấu đầu trước mình, định quay đi thì thấy phía sau tấm rèm có tiếng uống nước. Nhìn qua tấm rèm, thấy lộ ra chiếc mũ hình cún conquen thuộc, bà hơi nhếch môi, hít một hơi thật sâu, nhận những cái khấuđầu của hắn.
Hắn tháo chiếc bàn tính ở thắt lưng ra đưa cho bà.
Những hạt tính trên tay bà va vào nhau tạo nên những tiếng lách cách. Bà xoay người bước đi, khi tới cửa lều, lại quay đầu hỏi:
- Ông ấy… có nhắn gì với ta không?
Người quỳ dưới đất bàng hoàng. Hắn cúi xuống khẽ nói:
- Người nói chưa bao giờ quên mẫu phi.
- … Vậy sao? Thế thì cáo từ. - Bà nói xong thì kéo lại chiếc áo lông xám, bước ra khỏi lều tiến vào màn đêm rồi mất hút.
Long Hiểu Ất thở dài. Đầu gối vẫn quỳ dưới đất cọ sát đau đớn. Khóe môi cong cong, hắn tự cười chính mình rồi dứt khoát ngồi xuống. Cách qua cửa lều vừa bị đẩy ra, hắn ngắm nhìn mảnh trăng đang treo giữa tầng không, cảmgiác như bản thân đã chẳng còn gì, còn người bị hút lên, không phải baymột cách nhẹ nhàng mà là bay rất nhanh.
Hắn đang thấy mình trôi nhanh như một đám mây xanh thì đột nhiên eo lưng bị siết mạnh. Có thứ gì đó đang trêu đùa kéo dây lưng hắn, lại còn khôngyên phận, như thể đang muốn bắt nạt hắn vậy.
- Long Tiểu Hoa, nàng còn sức để làm bừa sao?
Cái đầu phía sau nép sát vào lưng hắn.
- Lão gia, người ta rất ngốc, rất ngớ ngẩn, chẳng có bản lĩnh gì. Ngườita không biết làm thế nào để giành được tình yêu của lão gia. Nhưngngười ta tuyệt đối không bao giờ không cần lão gia.
Kẻ phía sau nãy giờ vẫn yên lặng bỗng cất tiếng nức nở, nàng muốn tiến vào hố sâu tâm lý trong lòng hắn, san bằng điều không cam lòng cuối cùngcủa hắn, san bằng nỗi oán hận cuối cùng của hắn. Cho dù người trong cảthiên hạ đều hiểu nhầm hắn thì nàng vẫn nhìn nhận hắn. Cho dù mẹ đẻ hắncũng bỏ hắn mà đi thì nàng vẫn cần đến hắn.
Hắn quay mặt lại kẻ đang khóc phía sau:
- Nàng lại mạnh miệng rồi.
- Thiếp không có. Thiếp có khế ước bán thân. - Nàng lôi tờ khế ước bán thân kẹp trong quyển Cha, người ta muốn ra, giơ trước mắt hắn như thể sợ không giữ nổi hắn. Nàng lén nhìn hắn và nói: - Còn cả… cái này nữa.
Nàng cầm một chiếc bàn tính bằng gỗ bình thường đưa ra trước mặt hắn. Chỉ là chiếc bàn tính đó có những hạt tính vuông.
Nàng biết nó không thể bằng chiếc bàn tính ngọc xanh, dùng nó sẽ không quentay bằng chiếc kia nhưng nàng đã dùng tiền công đi làm của mình để muanó. Nàng đã phải vất vả tích cóp từng đồng, tích ngày tích tháng để cóthể mua nó tặng hắn. Đây cũng là lời hứa của nàng, quyết tâm của nàng.Nàng tuyệt đối sẽ không nói “không cần hắn” nữa. Nàng sẽ không đòi lạibàn tính giống như người đó, sẽ không bao giờ không nhận hắn, tuyệt đốituyệt đối không bao giờ.
Hắn giơ tay không phải để nhận chiếc bàn tính đó mà là kéo người cầm chiếcbàn tính đó vào lòng, ấp vào tim mình thật chặt, không chừa lại khe hởnào cả. Hắn kề môi vào sát tai nàng thì thầm:
- Nàng đúng là kẻ biết chọn thời cơ mua chuộc lòng người. - Nhân lúc hắnkhông phòng bị nhất, đánh cho hắn một đòn trí mạng khiến hắn không cònchiêu nào để chống đỡ mà chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời nàng: -Coi như nàng có được ta rồi. Đợi nàng hết cái đó rồi thì báo với ta mộttiếng nhé.
- Hả? Lão gia, người ta đang cảm động. Lão gia đừng nhắc đến chuyện đó được không?
- Ý nàng là nàng không muốn làm sao? - Hắn cúi xuống, cụng đầu vào trán nàng, nhướng mày nói.
-