
h sợ Kinh Vô Mạng trở nên nhu nhược .
Trầm ngâm một lúc , Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Cô sợ Lý Tầm Hoan lắm à ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Sợ lắm , tôi sợ con người đó lắm .
Thượng Quan Kim Hồng lại hỏi :
- Hắn so với tôi như thế nào ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn đáng sợ hơn anh , con người của hắn không cần một việc gì cả , cái đó chính là điều đáng sợ nhất .
Nàng thở dài nói tiếp :
- Tôi có thể làm động lòng anh , còn hắn thì tôi không tài nào làm được .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Hắn cũng là người , nhất định hắn cũng phải có nhược điểm chứ ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn không phải giống như hạng người mệnh danh là sắt đá , hắn cũng có nhược điểm , nhược điểm của hắn là Lâm Thi Âm , thế nhưng tôi lại không dám dùng Lâm Thi Âm để uy hiếp hắn .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại làm sao thế ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tại vì tôi không nắm chắc lắm , hắn cầm con dao nhỏ trong tay là bất cứ tôi muốn làm chuyện gì cũng không nắm chắc phần thắng đưọc .
Nàng thở dài nói tiếp :
- Vì thế cho nên khi mà hắn còn sống thì tôi không dám làm gì đúng theo ý muốn .
Lại trầm ngâm một lúc , Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :
- Cô hãy yên lòng , hắn không thể sống lâu đâu . Sương đã loãng dần .
Kinh Vô Mạng vẫn còn đang đứng yên một chỗ , đôi mắt cá chết của hắn vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trống .
Sương đọng trên áo hắn , sương nhỏ từng giọt xuống chân , hắn đứng như tượng đá .
Hình như hắn không hề hay biết Thượng Quan Kim Hồng từ trong rừng rậm bước ra .
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn hắn , chầm chậm bước tới trước mặt hắn nói bằng một giọng bình thường :
- Trời hôm nay có sương , nhất định là một ngày khá tốt .
Lắng một lúc lâu , Kinh Vô Mạng cũng nói bằng một giọng chậm rãi :
- Trời hôm nay có sương , nhất định là một ngày khá tốt .
Chân của Thượng Quan Kim Hồng nhấc lên bước đi đều đều , chân của Kinh Vô Mạng cũng nhấc lên bước chồng thật đúng lên dấu chân của hắn .
***
Con đường phố nhỏ nhưng thật là rộn rịp , giống in như ngả Thiên Kiều của đô thị Bắc Bình .
Nơi này thật đủ thứ vui chơi và buôn bán , cũng thật là tấp nập , bây giờ chưa phải là buổi chiều nhưng những sạp hai bên đường là bày ra đều đủ , những sòng đỏ đen , những món vật dụng , những hàng ăn đủ thứ , mùi thơm của thức ăn pha lẫn tiếng nói tiếng cười huyên náo .
Đến nơi này , đôi mắt Linh Linh hoa lên , nàng chưa gặp một cảnh nào thích thú hơn thế nữa .
Nàng nhìn sững từ vật này sang vật nọ , đôi mắt nàng lóe ngời , đúng là một cô bé mới ra đời .
Thấy Lý Tầm Hoan tay cầm gói kẹo , Linh Linh bỗng bật cười .
Nàng vừa ăn kẹo vừa níu tay Lý Tầm Hoan chỉ vào hàng ngọc thạch .
Không một cô bé nào mà không thích đồ trang sức .
Tự nhiên Linh Linh đã mua khá nhiều rồi , có lẽ nàng chỉ tiếc vì có cái cổ tay và hai tai , giá như còn chỗ đeo nữa chắc nàng không ngần ngại mua hết gian hàng .
Những cô bé mua hàng chỉ sợ ít chứ không khi nào thấy nói sợ nhiều và Lý Tầm Hoan phải cầm phụ nàng cả hai tay .
Tuy vẫn cùng đi với Linh Linh dạo chơi nhưng đầu óc Lý Tầm Hoan không còn chú ý đến gì chung quanh cả , hắn đang bận theo dỗi một người .
Người ấy đang đi về phía trước , trên mình phủ một chiếc áo bẩn thỉu cũ xì , đầu đội một cái nón rộng vành tơi tả , hắn cắm đầu khập khễnh bước đi như không biết xung quanh mình có những cuộc vui .
Lưng hắn cong khòm xuống , cổ hắn như rút lại , giá như hắn đi đứng đàng hoàng , nhất định hắn phải là một con người cao lớn hiên ngang .
Vừa liếc thấy con người ấy là Lý Tầm Hoan dán mắt theo liền .
Thật ra thì con người đó cũng không có gì đặc biệt , chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một kẻ ăn xin .
Những kẻ ăn mày đâu có thiếu gì trong đường phố .
Nhưng trong con mắt của Lý Tầm Hoan thì lại không như thế .
Nhưng dán mắt theo dõi người ăn mày không chỉ một mình Lý Tầm Hoan .
Phía sau người ấy còn có một người khác nữa bám sát theo .
Lý Tầm Hoan định bước nhanh lên nhìn mặt gã ăn mày nhưng khi hắn phát hiện thấy có người cùng theo dõi người ăn mày đó nên hắn lại thôi .
Người theo gã ăn mày hơi cao và gầy , quần áo cũng thông thường chứ không có gì đặc biệt , nhưng đôi mắt hắn long lanh , chỉ nhìn qua , Lý Tầm Hoan nhận ngay không phải kẻ tầm thường .
Người ăn mày đi chậm thì người ấy cũng đi chậm , người ăn mày đi nhanh hơn thì người ấy cũng nhanh hơn .
Bằng vào dáng cách , con người ấy quả đúng là một lịch duyệt giang hồ .
Lý Tầm Hoan cố bám sát theo .
Nếu hình dáng người ăn mày có quan hệ đến Lý Tầm Hoan thì nhất định có quan hệ đến nhiều người khác và đó mới chính là điều lo ngại .
Người ăn mày vẫn cắm đầu bước tới , hình như hắn không hề hay biết có người đang theo dõi sau lưng .
Người qua đường cho hắn tiền , hắn lấy , người không cho mà còn trề nhún , hắn vẫn điềm nhiên .
Linh Linh nhìn quanh và bỗng nắm tay Lý Tầm Hoan hỏi nhỏ :
- Theo người ăn mày à ?
Kể ra mắt cô bé cũng khá lanh .
Lý Tầm Hoan gật đầu đáp nhỏ :
- Cô nên nói nhỏ hơn .
Linh Linh chớp mắt :
- Hắn là ai ? Tại làm sao lại phải theo dõi hắn ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Cô không biết đâu .
Linh Linh nói :
- Anh n
Cùng chuyên mục
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp