
g lắm vào kế hoạch này nhưng dẫu sao cũng có chỗ bám víu, liền vào tắm gội!
Hà Tài Thần trở ra khách sảnh, vừa lúc Triệu tổng quản về đến. Tuy lão mặc thường phục, nhưng vết sẹo dài trên gò má trái tố cáo một quá khứ oai hùng. Năm xưa, Triệu Huy Phong vùng vẫy giang hồ với cái danh là Thập Tự Kiếm. Lão giết ai cũng để lại một dấu chữ thập trên trán.
Triệu tổng quản kính cẩn báo cáo:
- Hà đại ca! Mười tử thi kia đều là người của Phù Dung Hội!
Hà Tài Thần cau mày bảo:
- Tam đệ hãy ngồi xuống kể chi tiết cho ta nghe!
Lúc này, sắc diện Hà Hồng Tập uy nghiêm, lạnh lẽo. Khác hẳn bình thường, Thập Tự Kiếm an toạ, nhấp hớp trà rồi nghiêm giọng:
- Tiểu đệ đã kiểm tra thương thế các xác chết, phát hiện hai tên chết vì chưởng thương, bọn còn lại bị hạ bởi ám khí. Tám tên này đều chết vì chất kỳ độc!
Hà Tài Thần giật mình hỏi lại:
- Lão đệ có để ý dấu vết ở miệng vết thương hay không?
- Thưa có! Vết thương chỉ nhỏ bằng thân cây nhang. Chung quanh là bốn vết nứt đều đặn, dường như tạo bởi cánh ở đuôi phi tiễn!
Hà Hồng Tập chấn động, nhắm mắt lại như hồi tưởng việc gì. Bỗng lão vỗ đùi:
- Chết thực! Nam Cung Hận Thiên chính là ái tử của Mộng Diện La Sát, Chu nhị đệ đã kể về gã cách đây bốn năm, thế mà ta lại không nhớ ra! Đôi mắt kia không phải của Phùng Nữ hiệp thì của ai nữa? Ta bị bà lão làm cho rối trí về việc kén rể nên quên khuấy đi!
Triệu lão mỉm cười:
- Nếu Nam Cung công tử trở thành rể nhà họ Hà thì đúng là có duyên tiền định. Năm xưa Phùng nữ hiệp cứu mạng Đại ca và Nhị ca, giờ đây đã đến lúc đền đáp rồi đấy:
Hà Hồng Tập gật gù:
- Hận Thiên tài mạo đều xuất chúng, thật xứng đôi với Hương nhi!
Lão chợt biến sắc, bảo ả nữ tỳ hầu trà:
- Ngươi mời tiểu thư và phu nhân ra đây!
Lát sau, Hồng Hương và trang chủ phu nhân ra đến! Chờ họ ngồi xuống, Hà lão bảo con:
- Hương nhi! Con quen với Nam Cung công tử trong trường hợp nào?
Hồng Hương ngượng ngùng kể lại tấn bi kịch ở cánh rừng gần Ngũ Đài Sơn tất nhiên giấu bớt những chi tiết khó nói!
Nhưng ba lão nhân kia đều đoán ra hết. Hà phu nhân than trời:
- Sao ngươi không nói sớm! Gã đã nhìn ngắm, đụng chạm đến tấm thân trong trắng, dẫu có nghèo hèn ta cũng phải gả ngay!
Hà Hồng Tập lạnh lùng bảo:
- Bà còn nói về Hận Thiên như thế đừng trách lão phu đoạn tình. Hai mươi năm trước, nếu không có mẹ của cậu ấy cứu mạng thì lão phu đã chết rục xương rồi!
Hà phu nhân chưa bao giờ thấy phu quân nổi lôi đình như vậy, sợ hãi im bặt.
Hà Hồng Hương tìm cách đỡ đòn cho từ mẫu, liền nói sang chuyện khác:
- Cha à! Gã dâm tặc kia cũng là người của Phù Dung Hội, nhưng lại dùng đao chứ không phải búa! Gã lại còn mang một chiếc mặt nạ vàng ệch như mắc bệnh Hoàng Đản! Nam Cung đại ca đã xem xét cánh tay để lại, phát hiện dấu xâm Hoa Phù Dung, và bàn tay thiếu một lóng ở ngón giữa!
Triệu Huy Phong tái mặt kêu lên:
- Thì ra là Hứa Duy Dương, thiếu bang chủ của Tây Bang! Tiểu đệ đã gặp hắn ba lần nên biết rõ tính hiếu sắc!
Hà Tài Thần thở dài:
- Chu nhị đệ đã nhiều lần khẳng định Phù Dung Hội là nanh vuốt của Tây Bang, vì không có chứng cớ nên chính ta cũng chẳng tin. Nay Hận Thiên chặt tay Hứa Duy Dương, thể nào Bang chủ Tây Bang Hứa Hữu Tinh cũng kéo hết lực lượng Phù Dung Hội đến báo thù!
Lão quay sang hỏi Hồng Hương:
- Sư phụ ngươi đâu?
Hồng Hương vội đáp:
- Bẩm phụ thân! Tháng trước gia sư đi Sơn Đông thăm Đông Nhạc Thần Đao không biết đã về chưa?
Hà Hồng Tập nghiêm giọng bảo Triệu tổng quản:
- Tam đệ hãy mau ra lệnh báo động toàn môn, gọi hết cao thủ về Tinh Châu đợi lệnh. Thứ hai, ngươi đích thân đi núi Hoa Sơn, mời Tây Nhạc tiền bối đến đây!
Lạ thay, Triệu tổng quản kính cẩn đáp:
- Xin tuân lệnh Môn chủ!
Trong võ lâm, rất ít người biết rằng Tinh Châu Thần Tài là môn chủ của Phi Châm môn, Nhất Bất Thông là quân sư, còn Thập Tự Kiếm là Phó môn chủ.
Bang hội thần bí này ít khi xuất hiện trên giang hồ, vì hai mươi ba năm trước, Hà Hồng tập quyết định xâm nhập vào ngành kinh doanh để đảm bảo cơm áo của ba trăm thủ hạ. Với thế lực của Phi Châm Môn, ông đã loại hết những đối thủ cạnh tranh, nắm giữ phần lớn đường vận chuyển tơ lụa, thực phẩm sang Mông Cổ và Thiên Trúc!
Nay vì đại ân của Mông Diện La Sát, và cũng vì hạnh phúc của ái nữ, Hà môn chủ quyết bảo vệ Hận Thiên đến cùng.
Lúc này Hận Thiên đang ở trong Thái Nguyên lữ điếm! Năm năm trước, chàng và Trịnh Tiểu Thuần cũng từng trọ nơi này.
Tắm gội ăn uống xong, Hận Thiên nằm ngửa trên giường suy nghĩ về người vợ ma của mình. Thái độ thiển cận của Hà lão thái lúc ban chiều không làm chàng bận tâm, vì lòng chàng chẳng hề có tình ý với Hồng Hương.
Mấy khắc sau, Hận Thiên mệt mỏi thiếp đi, trong tiếng tí tách của chậu than hồng ấm áp. Chàng ngủ vùi đến đầu canh một, bỗng mơ màng nghe có tiếng người văng vẳng:
- Thiên đệ! Mau đến cứu Hà gia trang!
Hận Thiên vùng dậy ngơ ngác gọi:
- Trịnh tỷ tỷ!
Giọng nói quen thuộc kia chính là của Trịnh Tiểu Thuần, khiến Hận Thiên vui mừng khôn xiết. Nhưng gọi mãi không thấy nàng xuất hiện, chàng bắt đầu nghi ngờ, cho rằng mình nằm mơ.
Sực nhớ đến bọn sát thủ Phù