Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Full

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Full

Tác giả: Ưu Đàm Hoa

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322340

Bình chọn: 9.5.00/10/234 lượt.

trừ trường hợp bất khả kháng, không nên giết người.

Chàng đến bên thiếu nữ, cau mày nhận ra nàng hoàn toàn lõa thể, y phục đã bị hán tử cắt vụn, quẳng rải rác chung quanh.

Điều ấy chứng tỏ hán tử mặt vàng này dùng đao chém rách vải thành từng mảnh, đao pháp như vậy quả là lợi hại, vì trên da thịt thiếu nữ hoàn toàn không một vết trầy.

Hận Thiên bỗng nhớ ra chiêu đao lúc nãy rất giống chiêu búa của lão đầu lĩnh béo lùn Phù Dung Hội năm xưa. Thực ra, phép đánh đao và phủ rất giống nhau, cả hai loại vũ khí này đều nặng nề, chỉ ở chém bằng lưỡi.

Chàng từng phát hiện dấu xâm Hoa Phù Dung đỏ trên cánh tay của các xác chết, để lại trước Lạc Hà Đại Tửu Lâu, nên giờ đây bước đến xem thử. Quả nhiên cánh tay trái của hán tử mặt vàng cũng vậy.

Thiếu nữ đã qua cơn hoảng sợ, dương đôi mắt to tròn, linh lợi ngắm nhìn vị ân nhân anh tuấn của mình.

Hận Thiên quay lại nghiêm giọng hỏi:

- Cô nương đã bị gã kia điểm vào những huyệt đạo nào?

Thiếu nữ đã nhớ đến trạng thái phơi bày trống trải của mình. Mặt đỏ như gấc chín, thẹn quá hóa giận:

- Ngươi nhìn như vậy chưa đủ hay sao? Mau kiếm gì đắp cho ta rồi hãy hỏi han!

Khẩu khí kia nói lên tính nết ngang tàng, kiêu ngạo của cô ta, chẳng ai nói với ân nhân của mình như vậy cả.

Nói xong, nàng ta nhảy mũi hắt hơi liền mười mấy cái. Tiết trời như thế này không thích hợp với những màn thoát y.

Hận Thiên vội cởi áo choàng lông phủ lên người nàng. Thiếu nữ vẫn chưa hài lòng:

- Lưng ta lạnh lắm!

Hận Thiên lại phải nhét hai vạt áo xuống dưới tấm thân mềm mại. Lúc này thiếu nữ mới chịu mỉm cười:

- Ta là Hà Hồng Hương, chẳng hay danh tính công tử là gì?

Hận Thiên hững hờ đáp:

- Nam Cung Hận Thiên!

Hồng Hưong cười khúc khích:

- Cái tên nghe hay thực.

Biết nàng có ý chê bai, Hận Thiên lạnh lùng nói:

- Đừng nhiều lời! Hãy cho tại hạ biết tên những huyệt đạo đã bị phong toả.

Hồng Hương đọc một hơi, Hận Thiên suy nghĩ rồi vén áo choàng lông lên, thò tay vào để giải huyệt. Thiếu nữ nhột nhạt cười nắc nẻ:

- Ngươi làm gì vậy? Nhột quá làm sao ta chịu được?

Thân hình nàng rung động nên không thể xác định được vị trí huyệt đạo, Hận Thiên đành phải lật áo choàng lông ra. Chàng thận trọng điểm vào những huyệt cần thiết. Khi còn hai huyệt nữa thì Hồng Hương ỏn ẻn nói:

- Sau này công tử sẽ lấy ta làm vợ chứ?

Hận Thiên giật bắn mình:

- Sao lại thế được?

Hồng Hương đắc ý nói:

- Ta thường đọc tiểu thuyết võ hiệp, thấy các thiếu nữ ngộ hại đều phải lấy ân nhân của mình, vì thân thể họ đã bị người ấy nhìn thấy và chạm vào!

Hận Thiên dở khóc dở cười, khép áp choàng lông đắp lại cho Hồng Hương rồi đứng lên:

- Nếu cô nương đã quyết như vậy thì tại hạ xin cáo lui.

Hồng Hương biến sắc:

- Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm để ta nằm lại chốn này? Ta cũng rất xinh đẹp sao ngươi lại chê?

Hận Thiên thản nhiên đáp:

- Tại hạ cũng biết cô nương rất đẹp nhưng Thiên này mới mất hiền thê, không thể lấy ai được cả. Còn nói như cô nương thì gã dâm tặc kia mới xứng là trượng phu. Y đã đụng chạm cơ thể cô nương khá nhiều đấy.

Hồng Hương cứng họng, hậm hực nói:

- Thế thì thôi vậy! Ta cũng chẳng ưa gì cái mặt mốc của ngươi.

Hận Thiên cười thầm, ngồi xuống giải nốt hai huyệt cuối cùng, Hồng Hương lồm cồm ngồi dậy, xỏ tay vào áo choàng. Thấy Hận Thiên đã nhảy lên lưng quái mã định đi, nàng hớt hải chạy theo:

- Tiểu tử kia, không lẽ ngươi lại bỏ ta ở lại đây?

Hận Thiên đành dừng cương, Hồng Hương lập tức nhảy lên ngồi phía sau ôm lấy chàng. Với tư thế ấy, đôi chân thon dài, trắng muốt của nàng lộ ra trước gió Đông, có kéo choàng lông xuống cũng chẳng che được bao nhiêu.

Hồng Hương bực bội đấm vào lưng Hận Thiên:

- Dừng lại! Hở hang thế này thì đi đâu được?

Hận Thiên gò cương cởi bọc hành lý, đưa cho nàng chiếc quần dài, Hồng Hương nhảy xuống đất mặc vào. Áng quần dài trùm kín cả hai bàn chân trông rất hoạt kê. Nhưng Hồng Hương lại nghe ấm vì chẳng có giầy. Nàng trở lại chỗ ngồi vui vẻ nói:

- Nam Cung đại ca đưa tiểu muội về Tinh Châu nhé! Nhà muội ở nơi ấy.

Tính khí Hồng Hương thật tức cười lúc thì cộc lốc, thô lỗ, lúc ngọt ngào mềm mỏng. Tuổi nàng độ mười bảy, xưng hô như thế là phải. Hận Thiên suốt đời cô độc, không anh em, nay có người gọi mình bằng đại ca, lòng chợt nghe ấm lại. Chàng dịu giọng đáp:

- Ta cũng đang trên đường xuôi Nam, trước sau gì cũng phải ghé Tinh Châu, hiền muội yên tâm.

Nghe chàng chấp thuận lối gọi thân mật, Hồng Hương nở nụ cười đắc ý, xiết chặt vòng tay, áp má vào tấm lưng rộng ấm áp của chàng, Hồng Hương đã thề phải lấy cho được chàng trai thần dũng và anh tuấn phi phàm này. Đó là cách duy nhất để xoá đi ấn tượng khủng khiếp của lần suýt bị cưỡng dâm. Hận Thiên chỉ đến trễ một chút là nàng đã cắn lưỡi tự sát.

Ra đến đường quan đạo, Hồng Hương thỏ thẻ hỏi:

- Đại ca chắc chỉ chừng hai mươi, sao lại goá vợ sớm như vậy?

Quả thực là dung mạo Hận Thiên có già hơn tuổi tác một chút. Hận thù và nỗi nhớ thương là kẻ địch của tuổi xuân.

Hận Thiên lạnh lùng đáp:

- Nếu Hương muội còn muốn đi chung với ta về Tinh Châu, thì từ nay đừng bao giờ hỏi đến chuyện ấy.

Hồng Hương