àn được
độc lập. Trong cuộc chiến này, đất nước chúng ta quá rộng, mà người ít,
phải rút về phương Nam. Quân Tần lấy mất một số đất đai phía Nam núi
Ngũ-lĩnh đặt ra ba quận Nam-hải, Quế-lâm và Tượng-quận, giao cho một
viên quan cai trị, đó là Triệu Đà.
Ghi chú của thuật giả:
Tư Mã Thiên, Sử-ký quyển 112, chép: "Bấy giờ Thuỷ-hoàng phía Bắc thì mắc họa với rợ Hồ. Phía Nam thì khốn khổ với người Việt. Đóng binh ở chỗ
đất hiểm, tiến không được, mà thoái thì cũng không xong. Suốt 10 năm,
đàn ông phải mặc áo giáp, đàn bà phải xung làm lao dịch chuyên chở, khổ
sở không chịu nổi. Người người thắt cổ trên cây dọc đường, người chết
trông nhau".
Nghe cha nói, mặt Đào Kỳ hiện ra những nết ưu tư như người lớn. Đào hầu tiếp:
– Sau nhân Tần Thuỷ-hoàng tàn ác, dân chúng nổi loạn khắp nơi, Triệu Đà
cũng không thần phục nhà Tần, xưng là Triệu Võ-vương, đóng đô ở
Phiên-ngung. Đà là người khôn ngoan, có chí lớn, muốn lập một quốc gia
lâu dài. Nhưng mở rộng về phương Bắc thì vướng nhà Hán hùng mạnh, nên
tìm cách Nam tiến. Triệu Đà thấy trước đây Đồ Thư, đem quân Tần đánh
nước Âu-lạc mà bị giết, vì Âu-lạc có ba bảo vật. Đà tìm cách phá ba thứ
đó. Y bèn hỏi công chúa Mỵ Châu của An-dương vương cho con trai đầu lòng là Trọng Thuỷ, và khôn ngoan hơn, cho Trọng Thuỷ ở rể. Kỳ con, con thấy Triệu Đà có khôn không?
Đào Kỳ, tuy mới 13 tuổi, nhưng được cha dạy võ, thầy dạy văn, cha con
luôn cạnh nhau, nên đã trưởng thành, biết suy nghĩ như người lớn. Nó cau mặt:
– Chắc là Thục An-dương vương không chịu gả Mỵ Châu cho Trọng Thuỷ.
Đào hầu lắc đầu:
– Con lầm rồi! An-dương vương chịu gả mới khổ chứ! Tại sao con cho rằng An-dương vương không chịu?
– Con nghĩ An-dương vương là người có tài, có chí lớn, thì mới thắng
được Hùng-vương. Sau khi thắng Hùng-vương lại một lần kinh nghiệm nữa,
không lẽ không biết được ý đồ của Triệu Đà? Mà dù vương có lầm lẫn thì
tướng sĩ của ngài sẽ ngăn cản. Ngài dại gì gả Mỵ Châu cho Trọng Thuỷ.
Đào hầu thấy con có nhận xét tinh tế, ông mừng lắm. Ông nghĩ thầm: Nếu
cứ đà này, thì năm 20 tuổi, Đào Kỳ sẽ là người lỗi lạc, có thể nối chí
ông mưu đồ phục quốc được.
– Con đã biết nhìn xa rồi đó. Quân Tần mạnh mẽ biết chừng nào, gồm thâu
các nước Trung-nguyên, thế như thác đổ. Vua Tần dùng đến nửa triệu quân
đánh Âu-lạc nhưng vẫn bị bại. An-dương vương vì tự hào đó mà mất nước.
Ngài quên rằng Âu-lạc có Tam bảo mới thắng được Tần. Con biết Tam bảo là gì không?
Đào Kỳ ngơ ngác nhìn cha, suy nghĩ một lúc rồi gãi đầu, bứt rứt trả lời:
– Con tìm ra rồi, Tam bảo là ba thứ quí. Thứ nhất là võ công của Âu-lạc, Văn-lang hơn Tần. Thứ nhì là địa thế Âu-lạc hiểm trở, khiến quân Tần
tiến không được lui cũng không xong. Còn bảo vật thứ ba là gì thì con
nghĩ không ra.
– Được, bố sẽ cho con biết nó là gì. Con hãy làm đừng hỏi vặt, đợi xong rồi sẽ biết.
Ông lấy cỏ bện thành một cái bùi nhùi dài, rồi quấn quanh người con như
cái áo giáp. Ông lại lấy kiếm chặt tre, đẽo thành một cây côn đưa cho
Đào Kỳ, dặn:
– Con đã học Cửu chân trượng pháp, con đánh cho bố coi.
Đào Kỳ cầm côn, bái tổ rồi đi thứ tự từng lộ một. Khi nó đi đến lộ thứ
nhì thì có tiếng ngựa hí. Hai con tuấn mã, trên lưng chở hai người Hán,
ăn mặc theo lối quan binh tiến lại gần. Biết có người lạ nhưng nó không
dám ngừng lại, vì Đào hầu dạy con rất nghiêm. Khi luyện tập võ nghệ, dù
có biến cố gì chăng nữa cũng không được phân tâm. Nên hai con ngựa tiến
lại bên cạnh, mà Đào Kỳ vẫn tiếp tục đi hết 36 lộ, mới ngừng.
Hai người mặc theo lối quan binh Hán, thì một người to lớn da trắng, một người gầy, cao da đen. Người to lớn quát:
– Cái bọn Nam-man này trốn lên đây tập võ. Quân này to gan thực, không coi phép tắc của quan Thái-thú ra gì cả!
Dứt lời y lấy roi ngựa quất vào đầu Đào Kỳ, tiếng roi xé gió kêu rít lên vi vu, đủ tỏ kình lực của nó không tầm thường. Cây roi của y là một thứ vũ khí ít thấy, bởi nó bằng da mềm mà dài. Cây roi quấn ngang lưng Đào
Kỳ đến ba vòng. Viên quan Hán quát lên một tiếng, rồi giật mạnh roi.
Người Đào Kỳ vọt lên cao khỏi mặt đất, bay về phía ngựa viên Hán quan.
Viên Hán quan gầy đứng ngoài thấy thế cười ha hả:
– Triệu Thanh, xé xác thằng Nam-man con ra làm đôi đi.
Y vừa nói hết câu, thì một tiếng bốp vang lên, người bạn y to lớn mập
mạp đã ngã lăn xuống đất. Còn Đào Kỳ thì ngồi chễm chệ trên lưng ngựa.
Thì ra khi thấy tên quan binh to lớn muốn dùng roi để giật mình lên khỏi mặt đất, Đào Kỳ mượn thế nhảy theo; sức người, sức mình hợp làm một,
bay về phía địch. Trong khi bay trên không, nó chuyển trượng giáng một
đòn vào đầu đối thủ. Triệu Thanh ngã xuống, còn Đào Kỳ thì đáp trên lưng ngựa.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến thì nhanh vô cùng, khiến tên Hán quan gầy gò chỉ còn biết há miệng ra quát tháo:
– Phản rồi! Phản rồi!
Y rút đao ở lưng ra, chân thúc ngựa tiến về phía Đào Kỳ. Đào Kỳ liếc mắt nhìn Đào hầu, thấy ông ngồi trên tảng đá lơ đãng nhìn ra biển, như nghĩ ngợi xa xôi. Ông bảo con:
– Đã trót thì phải giải quyết cho xong đi chứ?
Đào Kỳ dạ một tiếng, đưa côn gạt đao của đối thủ, rồi nó