Teya Salat
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322983

Bình chọn: 9.5.00/10/298 lượt.

o mà sao ngu quá, không giữ được, để tao thoát thân?

Triệu Thanh vẫy tay, tám kỵ binh vây Đào Kỳ vào giữa. Đào Kỳ không sợ hãi:

– Mày có giỏi thì xuống ngựa, một chơi một, chứ dùng đông người đánh mình tao đâu phải anh hùng?

Triệu Thanh không để lời nói Đào Kỳ vào tai, cùng đám kỵ binh múa đao

tấn công. Đào Kỳ rút kiếm nhắm đỉnh đầu Triệu Thành xả một nhát. Triệu

Thanh đưa đao đỡ. Đao kiếm sắp chạm nhau, thì lưỡi kiếm Đào Kỳ bỗng đổi

chiêu biến thành vòng cầu chém vào hông y. Triệu Thanh kinh hoàng, lộn

người xuống đất tránh thế kiếm hiểm ác đó, thì thanh kiếm của Đào Kỳ

chém xuống trúng giữa đầu con ngựa của y. Con ngựa đau quá, hí lên một

tiếng thê thảm rồi đâm bổ về phía trước. Vòng vây mở rộng, Đào Kỳ chạy

vào rừng cạnh đó. Triệu Thanh, Mã Dũng cùng ôm đao đuổi theo. Đào Kỳ vấp vào hòn đá, ngã lăn xuống đất. Triệu Thanh thích quá, nhảy lại gần dí

đao vào cổ Đào Kỳ quát lớn:

– Này hết sống nhé!

Thực ra Đào Kỳ giả bộ vấp té, chờ khi Triệu Thanh đến gần, dí đao vào

cổ, nó bật người dậy, vọt lên cao như con cá, cỡi trên mình ngựa, thuận

tay rút kiếm đâm về sau một chiêu, kết thúc tính mệnh một tên kỵ binh

đang đánh tập hậu nó.

Mã Dũng, Triệu Thanh xuất thân là kỵ binh, quen đánh trên mình ngựa, bây giờ mất ngựa, chân tay trở thành luống cuống. Đào Kỳ phi ngựa chạy vào

trang. Đám kỵ binh hô lên một tiếng đuổi theo, khi chúng vừa vào đến

cổng thì huỵch, huỵch, huỵch, ngựa vấp dây chăng ngã lăn, hất đám kỵ

binh xuống đất. Đám tráng đinh từ chỗ núp nhảy giết hết đám kỵ binh, rồi cắt đầu treo lên cổng trang.

Đào Kỳ đang hứng chí, thì thấy lửa bốc lên ngập trời tại phía phủ

Thái-thú. Nó biết cha và anh đánh chiếm cảng Bắc, vội cùng đám gia nhân

lên ngựa chạy ra bờ biển, thì cuộc di tản bằng thuyền gần hoàn tất.

Đào phu nhân bảo Nghi Sơn:

– Mọi việc đến đây là yên rồi. Hiện các đội kỵ binh của Cửu-chân đóng ở

phía Nam 50 dặm. Chúng có điều động đến cứu ứng thì cũng phải tới sáng.

Ta chỉ lo đội kỵ binh Giao-chỉ đóng cách đây không xa. Chúng thấy phủ

Thái-thú bị tấn công, tất kéo tới cứu viện. Vậy con dẫn huynh đệ, tráng

đinh, phục trên đồi An-tuy, để đề phòng. Nếu thấy kỵ binh Giao-chỉ tới

thì dùng tên bắn, và đốt lửa làm nghi binh. Con cố ý chần chờ hầu bố con có thì giờ cướp chiến thuyền.

Hoàng Thiều Hoa nói với Đào phu nhân:

– Sư mẫu, việc bảo vệ gia đình là hệ trọng. Con với tiểu sư đệ đi chặn

giặc cũng đủ rồi. Đại sư ca trí dũng hơn đời, cần ở đây giúp sư mẫu.

Đào phu nhân thấy lời Thiều Hoa đúng, bà bảo Đào Kỳ:

– Sư tỷ võ công cao, nhưng ứng biến không bằng con. Vậy mọi chuyện nhất thiết con lo ứng phó, nhưng phải nghe lời sư tỷ.

Đào Kỳ thấy mẹ coi trọng mình nó thích lắm. Nó nhảy vọt lên ngựa, cùng

Thiều Hoa hướng về An-tuy. Nó kiếm chỗ cho huynh đệ, tráng đinh mai

phục. Nó lại chỉ huy tráng đinh khuân đá chất lên cao, khi cần sẽ vần đá xuống cản giặc.

Công việc hoàn tất mau chóng, Đào Kỳ đến ngồi bên sư tỷ Hoàng Thiều Hoa. Các đệ tử Đào trang, nam có, nữ có, nhưng Đào Kỳ sủng ái nhất là tam sư tỷ. Bản tính Thiều Hoa ôn nhu văn nhã, học văn võ đều thành đạt, được

cả sư phụ, sư mẫu thương yêu. Nàng nói gì Đào hầu cũng nghe, xin gì cũng cho. Mỗi khi Đào Kỳ nghịch ngợm, phá phách, nó bị cha la rầy, thì Thiều Hoa lại năn nỉ dùm. Riết rồi chị em thành thân mật. Hôm nay biến cố

trọng đại xảy ra, nhà tan cửa nát. Bố mẹ, các anh, các sư huynh lăn mình vào chốn nguy hiểm, nó lại được ngồi bên cạnh sư tỷ chờ giặc.

Đào Kỳ nói sẽ vào tai Thiều Hoa:

– Em chỉ mong bây giờ có một tên tướng Hán đẹp trai, hào hoa phong nhã

tới đây, chúng mình khỏi cần đánh, chị chỉ việc liếc mắt một cái, nó

cũng té lăn xuống đất rồi. Như vậy khỏi phải đổ máu.

Thiều Hoa lấy tay sẽ cốc vào đầu Đào Kỳ một cái:

– Đến lúc này mà em cũng đùa được ư?

Với bản lĩnh của Đào Kỳ thì nó tránh cái cốc của Hoàng Thiều Hoa dễ dàng. Nhưng nó cứ để cho sư tỷ cốc, nó tiếp:

– Tại sao sư tỷ cốc em? Binh thư nói rằng "Không đánh mà thắng, không

tổn nhân mạng mà thắng, không tổn lương tiền mà thắng thì là đại tướng

giỏi". Nếu sư tỷ gặp tướng Hán, đưa mắt một cái cho nó hồn phiêu phách

tán, thì sư tỷ đã trở thành đại tướng Lĩnh Nam rồi.

Thiều Hoa định nói thì Đào Kỳ bịt miệng nàng lại, ghé miệng vào tai

"suỵt" một tiếng. Thiều Hoa lắng tai nghe, quả có nhiều tiếng lộp cộp

như tiếng ngựa phi. Tiếng lộp cộp mỗi lúc một gần. Đào Kỳ ghé tai xuống

đất nghe rồi đếm: một... hai... ba..., ôi nhiều lắm, cả 100 ngựa đang

tiến đến chỗ nó ẩn.

Một lát sau, đoàn người ngựa đi tới, đuốc đốt sáng lòa. Đào Kỳ đợi cho

đoàn người ngựa tới gần, mới phất tay ra hiệu. Tráng đinh bắn tên lửa

vùn vụt về phía trước. Cỏ rừng bốc cháy ngùn ngụt. Đội quân đang đi,

ngừng lại, dàn ra chờ. Viên tướng chỉ huy gò ngựa quan sát một lúc,

không thấy động tĩnh gì, y phất tay cho quân tiến lên. Vừa lúc đó, một

mũi tên xé gió bay tới. Y lạng người bắt lấy. Tuy bắt được tên, nhưng y

cảm thấy cánh tay tê buốt. Biết người bắn không phải thứ binh lính tầm

thường mà là một cao thủ có nội lực, tiếng tên mới rít lên như vậy. Y

cầm mũi tên lên co