Teya Salat
Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328273

Bình chọn: 7.00/10/827 lượt.

ghĩ nhiều hay không cũng không quan trọng, quan trọng là con nghĩ làm sao kìa. Chuyện con bị thương, mẹ đã để cho Tiếu Cục Trưởng xử lý, đứa bé kia không dễ dàng bỏ qua, cũng được, con cũng nên bị một bài học, lần này mẹ không truy cứu. Mẹ đi về trước, con nghỉ ngơi sớm một chút.” Mi tâm của bà hơi động nhẹ: “Kỳ Kỳ, đứa bé kia từ tối hôm qua vẫn rất lo lắng cho con.”Kiều Dịch Kỳ nhanh chóng chạy đến đầu bậc thang ở hành lang, mười ngón tay nắm chặt, trong ngực ngột ngạt thở gấp.****************************Lòng bàn tay của Từ Dịch Phong nóng rực, hắn cúi đầu nhìn băng gạc ở trên tay, đôi mắt sắc nhạt lãnh.“Dịch Phong, em đi gọi bác sỹ, vết thương của anh giống như còn đang cháy máu.” Kiều Dịch Kỳ có chút lo lắng nói ra.Từ Dịch Phong nhắm mắt lại, ngón tay thì nắm chặt: “Không có chuyện gì, chuyện triển lãm tranh tiến triển thế nào rồi?”“Em và trường học đã thương lượng xong, chờ tay anh khỏi sẽ tiến hành, Dịch Phong, em hy vọng anh có thể chính mắt đi xem một chút tranh triển lãm của em.”Từ Dịch Phong gật gật đầu: “Tất cả vẫn như cũ, em yên tâm, đến lúc đó anh sẽ đi.”Kiều Dịch Kỳ vốn đang ảm đạm trong mắt nhưng thoáng chốc đã có hào quang: “Dịch Phong…” Lời của cô ta bị một tràng gõ cửa đột ngột cắt đứt.Tôn thư ký mang theo một người đàn ông tiến vào, nhìn thấy Kiều Dịch Kỳ vẫn chưa từng có nhiều cảm xúc trên mặt, chỉ là gật gật đầu: “Từ Tổng.”Từ Dịch Phong nhàn nhạt đối với Kiều Dịch Kỳ nói ra: “Đã trễ thế này, em đi về nghỉ ngơi trước đi. Tôn thư ký, gọi cho lão Dương đưa Kiểu tiểu thư trở về.”Tôn thư ký gật gật đầu.Kiều Dịch Kỳ cắn chắn khóe môi, ánh mắt có chút lạnh xuống nhưng lại không thể không đi, không nói gì nữa, chỉ theo Tôn thư ký ra cửa.“Tôn tỷ, người vừa rồi đi vào bên trong là ai vậy?” Cô ta gọi Tôn tỷ là thể khoảng cách giữa hai người thân mật gần gũi hơn. CHƯƠNG 19: CHE GIẤU (3)“Kiều tiểu thư, chuyện của Từ Tổng, làm cấp dưới như chúng tôi không tiện tiết lộ ra. Cô nếu có nghi vấn gì thì có thể tự mình hỏi ngài ấy.”Sắc mặt của Kiều Dịch Kỳ lập tức tối xuống, cô ta khô khốc giật nhẹ khóe miệng.***************************Trong phòng bệnh truyền đết tiếng sột soạt của giấy tờ được lật qua lật lại.Từ Dịch Phong kép lại xấp tư liệu, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông: “Chỉ có bao nhiêu đây thôi?”“Từ Tổng, hầu như tất cả đều ở trong đây.”Từ Dịch Phong nheo mắt lại, nhin vào các loại giấy tờ văn kiện chứng minh Nhạc Nhạc sinh ra, người mẹ ở khung điền là một cái tên xa lạ: Tá Tử Tây.Đứa nhỏ này thì ra thật sự là người của Mạnh gia, con bé cần phải gọi Mạnh Hạ là cô.Hắn khẽ cười một tiếng, không biết tại sao, tim giống như vị rơi thẳng vào một huyệt động, càng lúc càng sâu. [Anh í hụt hẫng :(……'>Mười mấy trang giấy, là năm năm của Mạnh Hạ. Hắn nhìn vào từng tấm hình, đều là cảnh tượng mà cô đang bận rộn, quán bar, siêu thị, chợ đêm… Hắn vuốt vuốt khóe mắt chua xót.“Từ Tổng.” Người đàn ông do dự nói ra: “Chúng tôi đã nỗ lực hết sức để tìm kiếm được những tài liệu này, nhưng mà với kinh nghiệm nhiều năm điều tra của mình, chúng tôi phát hiện tư liệu của Mạnh tiểu thư dường như đã bị người ta xử lý qua.”Ánh mắt bén nhọn của Từ Dịch Phong quét ngang qua xấp giấy mỏng này, khóe miệng khẽ động đậy: “Che giấu?” Ánh mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, như một thanh gươm đáng sợ nhìn chằm chằm vào những ảnh chụp ở trên tay. Đúng là bức hình ở bệnh viện vào mấy năm trước là Mạnh Hạ, còn người bên cạnh là người quen của hắn, chính là Mục Trạch.Đôi mắt của Từ Dịch Phong càng ngày càng sâu, Mục Trạch là bốn năm trước mới đến thành phố C, bọn họ căn bản là không thể nào cùng xuất hiện được. Tay của hắn khẽ tạo thành quyền, ảnh chụp bị hắn bóp lại nhăn nhăn, một hồi lâu sau hắn mới trầm trầm mở miệng: “Cậu đi về trước đi.” [***'>...Từ Dịch Phong xem xét những tài liệu kia, liên tục đến tận đêm khuya. Hắn xem đi xem lại nhiều lần, trực giác như mách bảo đã thiếu thiếu cái gì đó. Tư liệu của Mạnh Hạ ở bệnh viện đã bị xử lý sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không có. Ánh mắt của hắn kinh ngạc nhìn vào ảnh chụp của Mạnh Hạ. Mạnh Hạ, cô rốt cuộc là muốn chơi trò gì?****************************Trong một ngõ hẻm yên tĩnh, một chiếu Bugatti màu bạc ngừng lại ở bên lễ đường nhỏ hẹp.Mạnh Hạ nghiêng đầu tựa ở trên lưng ghế, ánh sáng trong xe mông lung, Mục Trạch nghiêng đầu ngước mắt nhìn gương mặt say ngủ của cô. Có chút tiều tụy, hai đầu chân mày đậm bất an nhíu nhẹ vào, thậm chí vô tình anh cũng đều cảm nhận được trong giấc mơ của cô không yên. Thân thể đang run lên. Cô như vậy càng làm cho người ta thương cảm, muốn đi bảo vệ.Từ Dịch Phong làm sao sẽ chịu cam lòng? Mục Trạch mãi vẫn không hiểu, hắn tại sao có thể có lòng dạ độc ác như vậy.Mục Trạch vươn tay ra nhẹ nhàng ôm đầu vai của cô hướng đến, Mạnh Hạ lệch nghiêng thân thể, nhẹ nhàng nương đến trên người của anh. Sợi tóc đen bóng mềm mại vương vào trên người của anh, không ngừng tiếp xúc. Trong nội tâm của Mục Trạch đột nhiên dâng lên một hồi hối tiếc, anh nghĩ mình không nên để cho Mạnh Hạ tới Hoa Áo, như vậy cô và Từ Dịch Phong cũng sẽ không gặp nhau.Trăng sáng tỏ trong vắt n