
chuyển sang Lý có phải rất vất vả không? Chương trình học phải học lại từ đầu không phải sao?”
“Tôi trước đây ở đại học đã học thêm một vài khóa trình vi tính rồi, giờ ôn tập lại cũng không quá khó khăn là mấy.” Trình Nhạc bình thản nói.
Dư Tiểu Phi nhìn cậu tán thưởng: “Cậu thật lợi hại đó, là tôi thì tôi cũng không đủ dũng khí để làm vậy đâu, chuyển ngành đâu phải là chuyện dễ a.”
Lý Duy đột nhiên nói: “Ai, người bên cạnh cậu hình như đang ngủ, người quen của cậu sao Trình Nhạc?” Có thể là cô chỉ hiếu kỳ động tác thân mật khi người nọ gối đầu lên vai Trình Nhạc mà thôi.
Trình Nhạc cười cười: “Là anh trai tôi.”
Lý Duy kinh ngạc nói: “Anh cậu cùng học nghiên cứu với cậu à?”
“Ảnh làm thầy giáo ở học viện âm nhạc, ngày hôm nay tiện đường đưa tôi tới thôi.”
“A, thầy giáo?” Lý Duy lại quan sát anh thêm lần nữa, le lưỡi nói, “Thoạt nhìn còn trẻ quá ta.”
Trình Nhạc nghiêng đầu nhìn anh trai đang ngủ của mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đúng là tuổi còn rất trẻ. Tính tình tốt, người lại dịu dàng, học sinh mê muội vì anh xếp đầy ra đó, khóa trình tự chọn của học viện âm nhạc hàng năm luôn có cả đống người đăng ký khóa học của anh. Thế nhưng anh ấy, lại chưa từng thấy thật sự vui vẻ bao giờ cả.
Trình Duyệt đột nhiên ngọ nguậy tỉnh lại, tựa hồ đang gặp ác mộng gì đó, ánh mắt mất đi tiêu cự, mà sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Trình Nhạc vỗ vỗ vai anh, ôn nhu nói: “Anh, sao thế?”
Trình Duyệt ấn ấn cái trán đau nhức của mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, sắc mặt lúc này mới coi được một chút, cười cười: “Không có việc gì, gặp ác mộng thôi.” Buộc rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài khung cửa, “Xe đi rồi à?”
“Ừm.”
Dư Tiểu Phi lập tức nhiệt tình đưa một chai nước suối qua: “Nào, anh uống miếng nước đi.”
Trình Duyệt tiếp nhận nó, lễ phép cười nói: “Cảm ơn.”
Uống một hớp xong quay đầu lại hỏi: “Các cậu là nghiên cứu sinh bên khu Đông à?”
Lý Duy nhanh nhảu nói trước: “Vâng, em là hệ tân văn, Tiểu Phi và Trình Nhạc nhà anh chung một ngành, chung một thầy luôn đó.”
“Trùng hợp vậy sao?”
Lý Duy nói: “Đúng a, em nghe nói ký túc xá của nghiên cứu sinh chỉ có hai người một phòng thôi, Tiểu Phi và Trình Nhạc sau này chính là bạn cùng phòng đó.”
Dư Tiểu Phi lại vươn tay ra, cười tủm tỉm nói: “Hân hạnh.”
Trình Duyệt cười vươn tay ra bắt tay với cậu.
Dư Tiểu Phi nhiệt tình hỏi: “Xưng hô thế nào đây?”
“Tôi là Trình Duyệt, Duyệt trong hỉ duyệt (vui sướng).”
Lý Duy tán thán: “Một người thì vui sướng, một người thì vui vẻ (hoan nhạc), tên của hai người thật sự là xứng với nhau a.”
Trình Duyệt khẽ cười cười, “Nghe nói là khi còn bé khóc dữ quá, thành ra ba mẹ muốn hai anh em tôi sau này lớn lên cười nhiều một chút, cho nên mới đặt tên như thế.” Tựa hồ là nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ đơn thuần nào đó, biểu tình của Trình Duyệt cũng trở nên ôn nhu hơn.
[…'>
Đến khu Đông cũng đã gần tới sáu giờ, tia nắng vàng nhạt rọi xuống, rực rỡ phản chiếu lên tòa nhà cao tầng, quả nhiên là khu dạy học mới xây, hiện đại tân tiến y như trong lời đồn.
Trình Duyệt bởi vì làm việc kế bên trường học mà cực kỳ quen thuộc với khu này, vừa đi vừa giới thiệu kiến trúc trường học cho Trình Nhạc.
[…'>
Trình Nhạc thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh trai mình, nhẹ giọng nói: “Anh, bữa nào em cũng tới nghe anh giảng bài nhé.”
“Hả?” Trình Duyệt giật mình, chẳng biết tại sao cậu em mình lại có hứng thú với âm nhạc, bất quá từ trước đến nay anh rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của Trình Nhạc, vì vậy gật đầu nói, “Em có hứng thú thì cứ tới nghe, khóa tự chọn của anh học kỳ này là vào tối thứ tư đấy.”
“Đã biết.” Khóe môi Trình Nhạc khẽ nhếch lên, “Được rồi, em về ký túc xá đây.”
“Ừ, anh đi với em. Thuận tiện giúp em chỉnh lý…”
“Anh tinh thần không tốt, quay về nghỉ ngơi đi.” Trình Nhạc cắt lời anh, “Em đã lớn rồi, không cần anh lúc nào cũng chăm nom như vậy đâu. Hiểu không a?”
Nhìn ánh mắt kiên định của em trai, Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu, “Được rồi, anh đây trở về.”
“Anh.” Trình Nhạc đột nhiên gọi anh lại.
“Ừ?” Trình Duyệt quay đầu, “Sao thế?”
“Tiền học phí anh không cần đưa cho em nữa đâu, anh cứ giữ lại ít tiền, vì dự định sau này của mình đi.” Dừng một chút, “Anh cũng phải kết hôn, không đúng sao? Mua nhà, mua xe, mấy cái này cũng nên chuẩn bị rồi.”
Trình Duyệt hơi nhíu mày, ngữ khí cũng nghiêm túc, “Em bây giờ còn đang đi học, chưa kiếm ra tiền, làm anh trai sao có thể mặc kệ em được? Chuyện kết hôn anh tạm thời không lo lắng, em không cần phí tâm làm gì.”
“Anh còn tính đợi đến khi nào?” Trình Nhạc lạnh mặt, “Em cùng với mấy đứa bạn hiện đang làm thiết kế web, thu nhập cũng không tệ lắm, anh cho rằng những thứ em học bốn năm qua đều vô dụng sao? Được rồi, việc này không cần thương lượng nữa, quyết định như vậy đi.”
“Thế nhưng…”
“Cứ như vậy đi.”
Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới nhún nhún vai, “Được rồi, tùy em, chết đói cũng đừng bảo sao anh mặc kệ em đấy.” Trình Duyệt khẽ thở dài, “Ai, thực sự là càng lớn càng không biết nghe lời. Hồi bé còn dễ thương được một chút.” Nói xong liền đưa tay vò vò tóc Trình Nh