The Soda Pop
Yêu không lối thoát

Yêu không lối thoát

Tác giả: Tọa Nhất Ức

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328201

Bình chọn: 7.5.00/10/820 lượt.

màu đỏ.

Tuy rằng nhỏ bé, nhưng nổi bật nhất là màu đỏ, phảng phất như ngọn lửa, bật lên khỏi thế giới đen trắng này, liếc mắt là nhìn thấy ngay.

Anh hơi híp mắt, muốn nhìn rõ xem cái bóng dáng màu đỏ kia là ai. Dù sao khoảng cách xa như vậy, thời tiết cũng không tốt, vẫn cứ mưa xối xả, không có cách nào nhìn rõ được. Nhưng trong lòng anh không khỏi bất an. Cái tên người đó hiện lên trong đầu ta, rõ ràng không có khả năng, không nên, nhưng anh không thể áp chế cảm giác bất an này.

Lúc này, Mạnh Dao đi tới bên cạnh anh, cùng anh đứng dưới mái hiên của ngôi nhà tạm bợ. “A Nghiêu, anh đứng đây làm gì? Anh xem, anh bị ướt hết rồi, mau vào đi, không biết còn mưa bao lâu nữa.”

Tả Thừa Nghiêu không trả lời, bỗng nhiên anh như hạ đã quyết tâm, vội vàng dặn dò Mạnh Dao vài câu, sau đó liền vọt vào trong mưa.

“Dao Dao, em giúp anh trông nom mẹ, anh nhìn thấy dưới kia có người chưa lên được, anh tới giúp họ đi lên.”

“A Nghiêu, anh định làm gì? Ở đó có người? Anh mau quay trở lại, không sẽ bị nước quấn đi, cái này quá nguy hiểm.” Tiếng gọi của Mạnh Dao bị mưa lớn gội rửa, hoàn toàn không ngăn cản được Tả Thừa Nghiêu.

Anh nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

***

Mà lúc này, tiếng gào thét của Cao Ca đã hoàn toàn hết hi vọng, nước bắt đầu nhấn chìm bàn chân cô, mắt thường cũng có thể thấy được nước đang nhanh chóng dâng lên.

Làm sao bây giờ?

Cô phải nhanh chóng tìm được chỗ cao, không chẳng mấy chốc cô bị nhấn chìm mất.

Nhưng mà mọi nơi đều là nhà, mọi nơi đều không có hình ảnh của Tả Thừa Nghiêu. Anh chạy đi rồi sao? Anh đã kịp thời rút đi hay sao?

Nếu như, anh biết cô bị vây ở đây, có tới cứu cô không?

Hay sẽ thờ ơ nói cô xen vào chuyện của người khác, gieo gió gặt bão?

Mưa lớn làm mắt cô không mở ra được, đang hoảng loạn bỗng nhiên trong cơn mưa xối xả có một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy tay cô.

Cô nghe thấy người nọ lớn tiếng nói: “Đi theo tôi!”

Thời điểm cánh tay của anh chạm vào tay cô, cô ngạc nhiên la lên: “Tả Thừa Nghiêu!”

Cùng một tiếng Tả Thừa Nghiêu nhưng trước sau đều không giống nhau. Trước là kêu gọi, là tìm kiếm, mà tiếng này là khẳng định. Cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt anh qua màn mưa, cô cũng biết là anh.

Cô chạy theo anh. Qua mấy ngã rẽ, anh đưa cô băng qua một con đường nhỏ, men theo bậc thang lên chỗ cao.

Nguy hiểm thật, sau khi bọn họ bước lên bậc thang, nước đã ngập tới bắp chân Cao Ca.

Cô cắm đầu chạy theo anh, nhưng mưa to gió lớn, đi tới nửa đường, một chiếc biển quảng cáo bị thổi rơi xuống, bộp một tiếng, thiếu chút nữa đập phải bọn họ.

Đoạn đường này không biết còn rơi bao nhiêu thứ, Tả Thừa Nghiêu không dám đi tiếp, vị trí này đã tương đối cao, cuối cùng cũng an toàn. Anh kéo Cao Ca vào trong một hành lang tạm thời trú mưa.

Hai người chưa hết hoàn hồn, cả người ướt đẫm, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên. Nhưng trong người lại như có một ngọn lửa thiêu đốt.

Cao Ca mở to đôi mắt sáng quắc nhìn Tả Thừa Nghiêu, anh cảm thấy đôi mắt của cô như lóng lánh đọng nước, trong suốt, không biết là do dính nước mưa, hay bởi vì lây nhiễm từ tấm lòng trong sáng của cô, lọt thẳng vào mắt anh.

Cao Ca như vậy, lần đầu tiên khiến anh không dám nhìn thẳng.

Anh thấp giọng quở trách: “Cô tới đây làm gì? Thời tiết như vậy, điên rồi sao?”

“Em tới tìm anh, Tả Thừa nghiêu, em lo cho anh…” Cao Ca nói được nửa câu thì dừng lại. Lúc này, đang chen chúc trong một lành lang nhỏ hẹp, cô và anh đứng sát nhau như vậy, cô đột nhiên ngộ ra, cô đi khắp trời mưa tìm anh không phải vì cô lo anh không biết dự báo mà rời đi, đó chỉ là cái cớ, bởi vì cô muốn gặp anh.

Lúc cô hoảng sợ chạy trốn trong cái ngõ chật hẹp, lúc cô sợ hãi gọi tên anh, cuối cùng cô đã biết đáp án kia. Cô thích anh, cô không phải nhàm chán mà giải trí, cô cũng không biết là tại sao, nhưng cô khẳng định cô thích anh.

Vượt qua một thành phố, vượt qua mưa sa, chạy đến bên anh, chỉ muốn nói cho anh biết, cô thực sự thích anh.

“Tôi có gì cần phải lo lắng. Cao Ca, cô đừng bướng bỉnh nữa…”Tả Thừa Nghiêu trách móc theo quán tính.

Nhưng Cao Ca hiểu tâm ý của mình, cô không để ý tới Tả Thừa Nghiêu nữa, cô nhào vào lòng anh. “Không, không phải lo lắng, không phải tùy hứng, em tới là muốn nói với anh, em thích anh, không phải rẻ tiền như anh nghĩ, mà là thực sự thích anh. Tả Thừa Nghiêu, em nghĩ kĩ rồi, em thực sự thích anh.”

Cô vùi đầu vào trong ngực anh, có chút xúc động nên lời nói không được mạch lạc.

Bất ngờ là Tả Thừa Nghiêu không đẩy cô ra, khi anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy màu đỏ trong mưa hốt hoảng tìm anh, anh đã không thể khống chế được trái tim mình, lúc anh bất chợt chạy xuống kéo cô lại, anh cũng không thể đẩy cô ra được nữa

Vào lúc đó, Cao Ca đã hiểu trái tim mình, anh cũng đâu khác.

Cho tới bây giờ, không ai như Cao Ca, đơn thuần, mãnh liệt thích anh, không suy nghĩ trả giá, không biết mệt mỏi, cũng chẳng biết cân nhắc. Có lẽ cô quá ngốc, kiêu căng, bốc đồng, nhưng cô là chân thật nhất.

Tả Thừa Nghiêu ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh, anh vươn tay ôm lấy cô, ghì cánh tay cô thật chặt.

Không biết ai tới gần ai trước, ở t