Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu không lối thoát

Yêu không lối thoát

Tác giả: Tọa Nhất Ức

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327872

Bình chọn: 9.00/10/787 lượt.

ô làm sao so sánh được với gái điếm? Người ta bán mình thì thẳng thắn thừa nhận chứ đâu như cô, sống trong tòa lâu đài của mình, còn tưởng mình là công chúa, làm kỹ nữ mà còn muốn được lập đền thờ. Nghe đây, ba cô đã đem cô đến cho tôi thì từ bây giờ, cô chính là người đàn bà trong bóng tối không tôi, là đồ chơi của tôi, đến khi nào tôi cảm thấy chán thì thôi.”

“Không, tôi không tin, tôi phải đi hỏi ba!”

Cao Ca lắc đầu, muốn chạy ra ngoài nhưng lại bị Tả Thừa Nghiêu dễ dàng đuổi kịp, từ phía sau ôm chầm cô lại.

“Đừng có làm loạn nữa, sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn.” Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.

Cao Ca muốn ra sức giãy giụa nhưng khi một người đàn ông trưởng thành thật sự muốn khống chế cô thì cô không cách nào thoát thân được.

Lần đầu tiên Cao Ca cảm thấy nguy hiểm đến thế khi ở bên cạnh Tả Thừa Nghiêu. Cô cảm nhận được rằng lần này Tả Thừa Nghiêu sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, giống như cảm giác nghe Mạnh Dao nói muốn tìm tám mười người cưỡng gian cô vậy. Cô không dám làm căng nữa mà xuống nước cầu xin. “Tả Thừa Nghiêu, anh tha cho tôi đi, tôi bằng lòng dùng tất cả mọi thứ đề bồi thường. Cho dù trước kia tôi có làm chuyện xấu gì đi nữa thì xin anh nể tình tôi từng khờ dại yêu anh mà tha cho tôi đi.”

Dường như đây là lần đầu tiên Tả Thừa Nghiêu nhìn thấy Cao Ca cầu xin. Trong ấn tượng của anh, Cao Ca luôn có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, chưa từng yếu thế. Cô không muốn ở bên anh đến thế sao?

Anh lạnh lùng buông cô ra. “Thôi được rồi, bỏ đi. Nếu cô đã không bằng lòng, tôi cũng không thích ép buộc người khác. Dự án thành phố hàng không để cho công ty khác vậy. Nghe nói sức khỏe Cao Chí Viễn không tốt lắm, cô nghĩ xem vụ alm2 ăn lớn như thế đã vào tay mà còn vuột mất thì ông ta sẽ bị đả kích thế nào? Có khi nào tức chết không? Nếu tôi nghĩ cách gây khó dễ cho Cao Thị thì cô nói xem bệnh của ông ta có còn trụ được không?”

Cao Ca thấy Tả Thừa Nghiêu thả mình ra thì định bỏ chạy nhưng những câu nói lạnh lùng của anh khiến chô không thể nào nhúc nhích được.

“Tả Thừa Nghiêu, coi như tôi cầu xin anh…” Cô níu áo anh.

Nhưng Tả Thừa Nghiêu vẫn không hề động lòng, còn nói tiếp: “Để tôi nghĩ xem cô còn quan tâm tới ai nữa? Cố Tư Nguyên? Cô nói xem khiến anh ta không có đất đặt chân trong ngành này thì sẽ thế nào?”

“Tả Thừa Nghiêu! Đừng mà! Xin anh!” Cao Ca hét lên.

Tả Thừa Nghiêu siết cằm của Cao Ca, nhìn cô bằng ánh mắt đùa bỡn: “Đừng kích động, Cao Ca. Chẳng phải trước kia lúc nào cô cũng muốn leo lên giường của tôi sao? Bây giờ giả vờ trinh liệt cho ai xem đây? Chẳng qua chỉ là một Cố Tư Nguyên mà thôi,, nếu tôi đụng đến tên mặt trắng Zack thì cô sẽ làm thế nào?”

“Anh đang nói gì đó? Zack chỉ là đàn anh của tôi thôi.” Cao Ca muốn né đầu đi, thoát khỏi bàn tay anh.

Nhưng Tả Thừa Nghiêu càng dùng sức bóp mạnh khiến cô đau hơn.

“Thế sao? Nếu anh ta gặp chuyện gì đó ở Trung Quốc như gãy tay gãy chân gì đó thì cô còn nói thế không?”

“Anh không được động đến anh ấy! Ân oán giữa chúng ta đừng lôi người vô tội vào!”

“Đủ rồi, Cao Ca! Ỡm ờ phản kháng tôi sẽ cho là thú vui, nhưng làm quá đà thì sẽ mất khẩu vị.” Tả Thừa Nghiêu bực bội thả Cao Ca ra. “Cửa ở bên đó, cô đẩy ra là đi được rồi. Nhưng Cao Thị, Cao Chí Viễn, Cố Tư Nguyên hay là Zack gì đó tôi không đảm bảo họ sẽ xảy ra chuyện gì.”

Cao Ca cảm thấy sức lực trong người mình đều bị rút cạn, thậm chí cô còn không đứng nổi nữa, từ từ mà ngã phịch xuống đất, cuối cùng tuyệt vọng nói: “Được, Tả Thừa Nghiêu, tôi đồng ý với anh, tôi nhận lời anh!”

Khóe môi Tả Thừa Nghiêu cong thành một nụ cười khinh bỉ, thốt ra một từ không chút cảm tình: “Đê tiện!”

Cao Ca cảm thấy trái tim mình đã bị giẫm nát không còn cảm giác gì nữa. Cô ngồi im không nhúc nhích, thậm chí quên luôn khóc. Thêm một từ “đê tiện” nữa thì có làm sao.

Nhưng Tả Thừa Nghiêu không định tha cho cô. Anh nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì nữa? Cởi ra! Lẽ nào cô muốn tôi phải cởi giúp cô sao? Nếu đã bán thân thì phải có đạo đức nghề nghiệp chút!”

Chương 25

Cao Ca xụi lơ trên mặt đất. Mỗi một chữ Tả Thừa Nghiêu nói ra đều giống như lưỡi dao giải phẫu sắc nhọn, rạch chính xác từng thớ thịt trên người cô.

Mặc dù cô vừa mới nói 4 chữ “Tôi nhận lời anh” nhưng đó là do bị dồn vào chân tường, không có khả năng phản kháng. Việc sắp ở cùng Tả Thừa Nghiêu là một loại quan hệ khó chịu, kỳ thực cô hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị gì cả.

Ít nhất cô không có bất kỳ hành động gì trong một phút đồng hồ. Cô muốn cầu xin, lại biết như vậy cũng không có tác dụng. Cô thử chạy trốn, nhưng lại cảm thấy bốn phía dựng lên những hàng rào vô hình. Trên thế giới này, những người để cô quan tâm

đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn trong tay Tả Thừa Nghiêu, thúc ép cô cởi bỏ sự kiêu ngạo, cởi bỏ sự tôn nghiêm, cởi bỏ quần áo xuống.

Tả Thừa Nghiêu cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống, giống như xem cô là một đống bùn lầy, còn anh là cao quý, là sạch sẽ.

Anh nhìn xuống Cao Ca, cuối cùng chậm rãi giơ cánh tay lên. Nhưng mà cô càng run rẩy hơn, phản ứng của cơ thể so với ý chí trong lòng cô lại