
a Nghiêu cũng không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Cao Ca, anh nhanh chóng không nhìn Cao Ca nữa, buông cổ tay cô ra, một tay ấn vào chân mày, một tay lấy kính mắt trên tủ đầu giường đeo lên.
“Cô tỉnh rồi.” Anh nói với Cao Ca bằng giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra chút cảm tình nào. “Cô đã tỉnh rồi, tôi gọi người đến đút cho cô ăn chút gì nhé.”
Cao Ca không ngờ Tả Thừa Nghiêu nói câu đầu tiên là để cô ăn cơm. Mặc dù cô quả thực có hơi đói, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng trong trí nhớ, từ sáng sớm có uống một cốc nước cam chứ chưa ăn gì, hiện tại trong bụng trống rỗng.
Nhưng điều này không phải là trọng điểm, quan trọng nhất là cô vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi.
Nhưng lúc này, cái miệng của cô đã nhanh hơn so bộ não của mình, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vấn đề quan trọng thì không nói, lại đi nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi đâu đến mức phải cần người khác đút cho ăn.”
Tả Thừa Nghiêu dùng hai ngón tay cầm cổ tay cô lên, nghiêng đến trước mặt cô nói: “Xin hỏi, tay cô thế này rồi có thể tự ăn được sao?”
Cao Ca nhìn bàn tay được bọc như cái bánh chưng của mình, ngay cả cử động một chút cũng khó khăn, quả thực không thể tự ăn được, đành phải xấu hổ ngậm miệng.
Tả Thừa Nghiêu không hề để ý tới Cao Ca, đứng dậy chuẩn bị mở cửa ra.
Cao Ca thấy anh ta định đi, vội vã hỏi: “Vậy còn anh? Bây giờ anh đi làm gì?”
Tả Thừa Nghiêu ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Cao Ca, không kiên nhẫn lên tiếng: “Lẽ nào cô còn muốn tôi cho cô ăn hay sao? Tôi đã trông nom cô cả đêm rồi, bây giờ phải đi tắm rửa thay quần áo.”
Nói xong, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Cao Ca bị Tả Thừa Nghiêu nói đến kinh sợ, miệng cứng đơ tại chỗ.
Anh nói anh trông nom cô cả đêm. Tả Thừa Nghiêu mà lại trông nom Cao Ca cả đêm?
Cho nên, thật sự là anh đã cứu cô? Một lần nữa trong lòng cô lại nổi lên tia hy vọng, anh thật sự có thể mềm lòng mà buông tha cho cô ư?
Chưa đợi Cao Ca phục hồi lại tinh thần đã có một bà bác bưng cháo tiến đến. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã bưng đến đây, chứng tỏ từ sớm đã chuẩn bị sẵn rồi.
Món cháo gà nóng hổi, kèm theo mấy món tráng miệng nhỏ, ngửi thôi cũng làm người ta dâng lên cảm giác thèm thuồng rồi.
Cao Ca đích thực rất đói bụng, tạm thời gác lại mọi chuyện đã, trước hết phải chén xong một bát cháo lớn rồi bàn tiếp.
Sau khi ăn xong, bà bác lại đưa cho cô một ly nước, để Cao Ca súc miệng qua loa. Sau đó thu dọn bộ đồ ăn rồi đóng cửa lui ra ngoài.
Cao Ca ăn no rồi, sức lực cũng khôi phục bảy tám phần, cô xuống giường muốn đi lại vận động. Cô có chút hiếu kỳ, căn phòng này không biết có phải là nhà của Tả Thừa Nghiêu hay không?
Vừa đi tới cửa vẫn chưa kịp chạm tay vào nắm cửa, cửa đã tự động mở ra từ bên ngoài. Cao Ca thiếu chút nữa thì nhào vào Tả Thừa Nghiêu vừa tắm rửa quay lại.
Lúc này, Tả Thừa Nghiêu để trần nửa thân trên, làn da bóng loáng không tì vết, quanh hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo.
Chương 24
Cao Ca liên tục thối lui vài bước nhưng vẫn không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Tả Thừa Nghiêu.
Trên người anh còn mang theo hơi nóng vừa tắm. Mùi nam tính sạch sẽ hòa với hương bạc hà của sữa tắm tràn ngập trong khoang mũi của Cao Ca.
Cao Ca không dám nhìn thẳng vào Tả Thừa Nghiêu nhưng khóe mắt dường như không thể trốn được cơ thể nam tính mạnh mẽ của anh. Anh có làn da hơi ngăm khỏe mạnh, trên ấy còn vương vài giọt nước chưa khô, chảy dọc xuống theo những đường cong, từ từ ẩn vào nơi bí ẩn mà chiếc khăn tắm đã che khuất.
Cô hơi nghiêng đầu qua một bên: “Anh mặc quần áo vào đi, tôi tránh mặt một lát. Khi nào anh mặc xong, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.”
Nói xong cô muốn đi ra ngoài nhưng Tả Thừa Nghiêu đứng ngoài cửa, muốn đi ra phải đi ngang qua người anh. Cao Ca nghiêng người ra hiệu mình muốn ra ngoài, cứ tưởng anh sẽ tránh đường, ai ngờ anh lại kéo cánh tay cô lại.
“Đâu phải chưa từng thấy, có gì mà phải né tránh. Muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi.”
Mặt Cao Ca lập tức đỏ ửng lên. Đúng vậy, đúng là cô từng nhìn thấy Tả Thừa Nghiêu khỏa thân nhưng đó đã là chuyện của bảy năm trước, lúc đó anh còn mang theo vẻ bướng bỉnh của thiếu niên, vóc dáng cũng gầy hơn bây giờ nhiều.
Còn nửa thân trần lúc này của Tả Thừa Nghiêu, vai rộng eo nhỏ, cơ bụng ẩn hiện, không nơi nào là không thể hiện một người đàn ông trưởng thành.
Mà đàn ông, thường thì luôn có ý nghĩa là mang tính xâm lược và nguy hiểm hơn một cậu thanh niên nhiều.
Còn Cao Ca, bộ đồ ngủ trên người được mua về trong lúc vội vã, không hề vừa vặn, hơi rộng, cộng thêm kiểu của nó là suông nên thoạt nhìn cô giống một cô bé trộm mặc áo của người lớn hơn.
Chỉ như thế, Cao Ca còn chưa lên tiếng thì đã thua về mặt khí thế rồi.
Nhưng Tả Thừa Nghiêu đã nói thế thì Cao Ca buộc mình phải dùng đao sắc chặt đay rối, không cần phải ở đây làm trò nam nữ ám muội với anh nữa.
Cô hỏi: “Là anh đã cứu tôi sao?”
“Nếu cô nói chuyện vớt cô ra khỏi hồ nước thì đúng là vậy, là tôi đã mang cô về đây.”
Tả Thừa Nghiêu vừa thờ ơ trả lời vừa thả cánh tay Cao Ca ra, đi đến trước tủ quần áo tìm một bộ đồ để thay.
Cao Ca thấy Tả Th