
ữa tiếng nói là âm thanh giống như đang đánh người.
Tiếng khóc của đứa bé càng lớn hơn. Lúc này lại có một giọng nữ trung niên thêm vào: “Cao Lạc Thi, con gào cái gì mà gào, nó là em con, em trai con đó, con không thể nói chuyện tử tế với nó được sao? Tại sao lại đánh nó?”
“Con đang giúp mẹ dạy dỗ con cái đó, có được không? Nếu nó còn ngu ngơ, không hiểu rõ tình cảnh bây giờ của chúng ta, tất cả mọi người đều bị nó liên lụy hại chết.”
Đứa bé thấy có người bênh vực thì càng rống to hơn. “Không, con muốn về nhà. Con muốn về nhà. Con không muốn ở chỗ này. Con muốn chơi máy bay, máy bay của con. Chị ăn hiếp con. Con sẽ đi méc, con sẽ méc ba.”
Giọng nữ trung niên kia không nhịn được “Đừng khóc nữa, có nghe không? Ba con chết rồi, ổng đi gặp Diêm Vương rồi, không đếm xỉa tới mấy đứa nữa đâu. Đừng khóc nữa! Mẹ đã có đủ chuyện phiền toái rồi.”
Giọng của người trẻ tuổi châm biếm: “Mẹ cũng thấy phiền sao? Con trai của mẹ đó, giờ nó chẳng còn giá trị gì nữa rồi. Không phải mẹ luôn trông cậy nó trở thành người kế thừa Cao Thị sao? Kết quả thì thế nào? Công dã tràng cả. Hồi trước thì nó không thể giúp mẹ chính thức bước vào nhà họ Cao, bây giờ lại chẳng thể giúp mẹ có thêm tiền của, ha ha, thật không biết mẹ mang theo nó để làm gì, nó chỉ là một đứa con ghẻ mà thôi.”
“Nó dầu gì cũng là em trai con, con có thể lựa chọn em mình sao?”
“Em trai? Thật mắc cười! Trước đây lúc ở nhà, nó có coi con là chị nó không? Nó ỷ cha cưng chiều nó, nó ỷ là đứa kế thừa nhang đèn duy nhất của nhà họ Cao, khi thì công khai, lúc lại ngấm ngầm khi dễ con. Có cái gì tốt đều là của nó hết, con được gì chứ? Ngoài trừ tiền tiêu vặt mỗi tháng, con có cái gì đâu? Giờ thì hay rồi, nhà họ Cao sụp đổ, giờ chẳng còn ai cả, con cũng không cần giả vờ làm bà chị hiền từ nữa, mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi, đóng kịch nhiều năm như vậy, mẹ không thấy mệt à?”
“Nhà họ Cao, nhà họ Cao, con đừng có mở miệng hay ngậm miệng cũng đều nhắc đến nhà họ Cao được không? Mẹ nó, cứ nghe nhắc đến là ngực lại ứa máu à.”
“Cái này không phải là tại mẹ sao, còn không cho con nhắc đến! Con đây mới nên là người tức ói máu á. Có một người mẹ như mẹ đúng là xúi quẩy tám đời mà. Từ nhỏ đã phải đi theo mẹ, bị người ta xem thường. Mãi mới chờ được đến lúc bà cả qua đời, thoái vị, còn tưởng rằng cuối cùng con cũng có thể danh chính ngôn thuận nếm thử mùi vị làm Cao tiểu thư, ai ngờ mẹ vẫn không được công nhận. Vậy còn chưa nói, dù sao cũng được ăn ngon mặc đẹp hơn thường ngày. Ai ngờ Cao Thị nói suy sụp là suy sụp ngay, người chồng trên danh nghĩa của mẹ nói chết liền chết. Vậy còn chưa nói, ngu ngốc nhất chính là chuyện mẹ dốc toàn bộ vốn liếng đánh cược vào cổ phiếu Cao Thị lúc giá đang cao, còn lôi kéo con cùng mua, hại con đem hơn phân nửa của để dành ra đầu tư. Lúc đầu mẹ nói thế nào? Mẹ nói nhất định sẽ sinh lợi, nói cổ phiếu Cao Thị có rất nhiều tiềm năng, nào là khi cái dự án Thành Phố Hàng Không quỷ quái gì đó phát triển, giá cổ phiếu Cao Thị nhất định sẽ cao chót vót. Kết quả thì sao đây? Rơi vào tình cảnh thế nào rồi? Tất cả tiền của chúng ta đều mất sạch rồi!”
“Con đây là đang trách mẹ sai lầm đó hả? Nếu con có bản lĩnh sao không tự câu cho mình một con rùa vàng chứ? Tả Thừa Nghiêu thì không nắm được trong tay, Tạ Tề thì không có khả năng với đến. Là con vô dụng còn trách mẹ gì chứ. Nếu không phải do con tham lam, muốn kiếm tiền, làm sao lại theo mẹ mua cổ phiếu chứ? Mẹ có lấy dao ép con đâu. Hơn nữa, mẹ làm sao biết lại ra nông nỗi này chứ. Cũng tại cái lão già khốn nạn Cao Chí Viễn nói sẽ ra tay để cổ phiếu của Cao Thị tăng giá chứ mẹ làm sao biết được mấy chuyện này? Nếu không phải mấy tay môi giới kia nịnh bợ mẹ, nói mẹ hãy tiết lộ chút tin tức nội bộ của Cao Thị, còn nói chúng ta cùng nhau kiếm tiền thì sao mẹ dám đặt lớn như vậy chứ? Mẹ ngay cả bỏ tua là cái gì cũng không biết, toàn do bọn môi giới trù tính, hoàn toàn là cứt chó mà. Cổ phiếu rớt giá thảm hại, để quỷ cũng không nhìn ra mà. Mẹ cũng chỉ nghĩ kiếm nhiều tiền một chút, không cần phải để ý đến ánh mắt của ba con. Mẹ như vậy không phải vì hai chị em con sao…”
…
Như thể chó mèo cắn nhau, cuộc đấu khẩu cứ thế mà tiếp diễn. Cao Ca căn bản không buồn nghe. Cô khó khăn mở mắt ra, di chứng của thuốc mê vẫn còn, đầu đau như búa bổ.
Cô muốn duỗi người một chút mới phát hiện cả người đều bị trói, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng.
Cao Ca thử giãy giụa, nhưng vừa mới tỉnh nên trên người không có chút lực; hơn nữa kẻ nào trói cô cũng rất chuyên nghiệp, cho dù hiện giờ có tỉnh táo, mạnh khỏe cũng khó lòng thoát được.
“Vô dụng thôi, để dành chút sức lực đi!”
Bên tai truyền đến một giọng nữ, không tính là quen thuộc nhưng vẫn là chất giọng cả đời này Cao Ca chẳng thể nào quên.
Cô khiếp sợ ngẩng đầu, Mạnh Dao. Mạnh Dao cùng cô đều bị giam ở trong căn phòng này.
Lúc này Mạnh Dao cũng bị trói, có điều cô ta nằm ở góc khác trong phòng nên lúc nãy vừa mới mơ màng tỉnh lại, Cao Ca không có để ý tới.
Cao Ca tâm tình phức tạp nhìn Mạnh Dao, khóe môi hé mở, không biết phải nói gì. Đầu cô càng thêm đau nhức, rốt cu