
rái đất chỉ để đến tìm anh, như vậy năm giờ này lại có là cái gì?”’Tôi không biết nên nói gì, đành phải đi gọi điện thoại, sau đó nhờ anh hướng dẫn viên du lịch đặt thêm một vé máy bay cùng chuyến.‘Thực xin lỗi, còn khiến anh phải tốn kém đi cùng em.’‘So với ba vạn tệ của em, những thứ này chỉ là con số nhỏ.’‘Nhưng em lại cảm thấy rất may mắn vì đã đến đây, vốn nghĩ anh gặp chuyện không may nên mới không hồi âm cho em được.’‘Anh xin lỗi.’‘Có gì đâu, được nhìn thấy nhiều nét mặt của anh như vậy cũng đáng lắm!’‘Cái gì nhiều cơ?’‘Anh đấy, trước kia chỉ có ba loại nét mặt thôi. Thường thấy nhất là kiểu mặt tú lơ khơ, căn bản không nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì. Sau đó là kiểu cười mỉm, kiểu lúc chào hỏi hoặc khi tâm tình không tệ sẽ cười ấy. Cuối cùng chính là kiểu cười tươi, lộ ra cả hàm răng trắng tinh, bình thường chỉ lúc anh trêu em thành công hoặc tâm tình rất tốt mới có. Nhưng lần này tới đây em được nhìn thêm rất nhiều nét mặt nữa, thì ra anh cũng sẽ bất ngờ, sẽ tức giận, nhất là khi bị ba mẹ gõ đầu, quả thực là nét mặt kinh điển khó gặp a! Anh nhất định phải soi gương, bộ dáng kia quả thật buồn cười muốn chết!’Tôi vừa viết vừa không nhịn được nở nụ cười, bởi vì nét mặt anh bây giờ lại trở nên có điểm lúng túng thẹn thùng.‘Đó, thế này mới nghĩ ra, em còn chưa thấy anh cười to bao giờ đâu. Không biết lúc anh cười to trông sẽ như thế nào nhỉ?’Anh lại không để ý tới tôi! Mỗi lần bị tôi nói trúng sẽ không thèm để ý tới tôi, làm bộ không nhìn thấy chữ tôi viết.‘Này, nam tử hán đại trượng phu, đừng có mỗi lần bị nói trúng là không để ý người khác như vậy chứ, rất không có phong độ!’Vẫn không thèm để ý đến tôi.Haiz, là người nào luôn đối xử với tôi như trẻ con vậy? Tôi thấy chính anh là trẻ con mới đúng.Anh trừng tôi một cái, đứng dậy chạy đến ghế sô pha xem tivi.Tôi không có biện pháp, đành phải chạy đến cạnh anh, ôm cổ của anh làm nũng.‘Xin lỗi xin lỗi mà, em không viết nữa là được chứ gì, quỷ hẹp hòi.’‘Em đang xin lỗi hay đang chê cười anh vậy?’‘Là em nói xin lỗi. Anh đừng không để ý đến em.’Anh cười, chính là kiểu cười tươi khi tâm tình rất tốt, sau đó ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở trên đùi anh. Chỉ có điều động tác này mới kéo dài được ba giây, anh đã bị ba anh nặng nề đánh một cái vào ót. Ba anh dùng thủ ngữ, có lẽ nói chỗ ngồi còn nhiều, đừng có chiếm tiện nghi con gái nhà người ta như vậy.Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, cố nén cười.‘Ba anh hay đánh vào đầu anh như vậy à?’‘Đúng vậy, từ nhỏ đã như vậy, hơn nữa lần nào cũng đánh từ phía sau, về sau ngay cả mẹ anh cũng làm theo như thế. Lúc còn nhỏ anh giận lắm, nói ba mẹ còn tiếp tục đánh kiểu đó, nhất định anh sẽ trở thành ngu ngốc! Thế là ba anh cây ngay không sợ chết đứng trả lời, đây là vì kích hoạt tế bào não của anh, nếu có một ngày anh thật sự biến thành ngu ngốc, đó cũng không phải là vì ông ấy đánh!’Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm ống tay áo của anh cười rộ lên. Có lẽ anh thấy tôi cười quá sảng khoái, cũng len lén theo tôi cười trộm. CHƯƠNG 8: ANH SẼ ĐI CÙNG EM… (4)‘Đúng rồi, em mang theo đặc sản Quảng Đông đến cho anh đây.’Tôi lấy gói quà từ ba lô ra nhét vào tay anh, khiến khuôn mặt vốn đang vui vẻ của anh lập tức nguội lạnh đi phân nửa, hai con mắt trừng to đến mức mau rớt xuống.Đó là thứ anh sợ nhất, trà lạnh hai mươi tư vị.Tôi còn đặc biệt tặng anh bốn hộp.“Cháu nghĩ ở đây không bán thứ này nên mang đến tặng hai bác, tuy rằng không quý, dầu gì cũng là đặc sản Quảng Đông.”Ha ha, lần này xem anh làm thế nào! Bốn hộp, có thể cho anh uống đến phát điên luôn!Buổi tối anh nhường giường cho tôi, còn mình đi ngủ phòng khách. Tôi chết sống mặc kệ, nhất định không chịu ngủ, muốn anh ở cùng tôi nói chuyện phiếm.‘Muộn lắm rồi, ngày mai mình còn phải dậy sớm đấy.’‘Em mặc kệ. Em muốn anh ở cùng em’‘Không được, em nhất định phải ngủ, nếu không ngày mai sẽ không có sức đi xe đâu.’‘Vậy anh ngủ cùng em.’Tôi bắt đầu ăn vạ, còn muốn giả bộ đau đớn đáng thương, tôi biết rõ anh rất dễ mềm lòng. Tôi chỉ muốn anh ở lại bên cạnh tôi, nằm trong ngực anh, tôi mới có thể an tâm say giấc. Lâu như vậy không thấy anh, gặp được còn muốn tách ra, còn lâu tôi mới chịu. Cho dù hiện tại anh muốn tôi, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà giao ra hết thảy.‘Không được. Em muốn anh bị chửi hay sao?’‘Em mặc kệ, mặc kệ mặc kệ mặc kệ! Anh không ở lại đây em sẽ không ngủ được.’Anh không thể làm gì, khó xử vuốt vuốt tóc.‘Được rồi. Nhưng chỉ ngủ cùng em thôi đấy nhá.’Anh thế nhưng đoán được ý đồ đen tối của tôi, thật lợi hại!Tôi ngoan ngoãn tắm rửa thay đồ ngủ, sau đó nằm lên giường, anh ngồi ở ghế cạnh đầu giường. Tôi mặc kệ, nhất định muốn anh thay đồ ngủ lên nằm cạnh tôi. Tôi ăn vạ như một đứa trẻ, bởi vì tôi biết một khi mình ngủ say, anh sẽ lập tức ra ngủ ngoài phòng khách.Lúc nằm trên giường anh rất khẩn trương, bên ngoài chỉ cần có chút bóng dáng thoảng qua, anh sẽ giống như chim sợ cành cong run lên một chút. Thì ra anh thật sự lo lắng bị ba mẹ phát hiện, lúc này xem anh giống như một đứa trẻ vậy. Tôi cười ôm lấy cánh tay trái của anh, ôm rất chặt là đằng khác, anh đừng nghĩ ch