
có nói không muốn mua, chỉ là giá thôi mà chúng ta có thể thương lượng.”
Vương Lâm thấy Kim chưởng quầy sốt ruột, trong lòng cũng có suy nghĩ, vẻ mặt không có đường thương lượng nói: “Đây đã là giá thấp nhất ta đưa ra, ít hơn chúng ta sẽ không bán. Đại Thạch, chúng ta đi.”
Nghe vậy, Kim chưởng quầy không lại do dự, hào khí nói: “Ta mua ta mua, liền giá này.”
Thật ra hắn có rất nhiều biện pháp khiến Vương Lâm bán phối phương này với giá thấp cho bản thân, nhưng Lý Đại Thạch dù sao cũng đã cứu thiếu gia mình một mạng, Đại quản gia cũng đối Lý Đại Thạch rất tốt, hơn nữa lão gia cũng từng kêu mình chiếu cố Lý Đại Thạch nhiều hơn, cho nên hắn cũng không dám cứng rắn, nhưng mềm lại không được, đành phải gật đầu dùng 300 lượng mua phối phương. Lại nói, bản thân cũng không ăn mệt, 300 lượng bạc, tửu lâu một ngày là có thể kiếm được trở về.
Thật ra Vương Lâm cũng biết Lý Đại Thạch có ơn cứu mạng Âu Dương thiếu gia, chắc chắn bọn họ không dám xằng bậy, thái độ mới có thể cường ngạnh như vậy. Bằng không nông dân như bọn họ cũng không dám đắc tội mấy kẻ có tiền đó, bằng không chết thế nào cũng không biết.
Vương Lâm thấy Kim chưởng quầy đồng ý liền kéo Lý Đại Thạch ngồi xuống, nói với Kim chưởng quầy: “Kim chưởng quầu, vậy ta liền nói phối phương bột ngũ vị hương này cho ngài, ngài nhất định phải nhớ lỹ.” Vương Lâm không sợ sau khi Kim chưởng quầy lấy được phối phương liền không trả tiền, dù sao tửu lâu lớn như này chút danh dự đó vẫn phải có, lại nói chút tiền ấy Kim chưởng quầy còn không để vào mắt đâu.
“Đợi chút, Lý gia nương tử, ta gọi người lấy giấy và bút đến.”
“Kim chưởng quầy, ta không dám nói trước đâu, phối phương này càng ít người biết càng tốt, nếu về sau phối phương bị tiết lộ ra ngoài, ngài cũng đừng nên nói là chúng ta nói, ta và Đại Thạch khẳng định sẽ giữ kín như bưng.
Kim chưởng quầy bừng tỉnh đại ngộ, cười gật đầu nói: “Lý gia nương tử nói đúng lắm, ta gọi người lấy giấy và bút đến, ngươi nói ta ghi, như vậy là có thể. Nhìn không ra Lý gia nương tử còn có thiên phú buôn bán, ha ha.”
Chờ có giấy và bút, Vương Lâm liền nói cách phối bột ngũ vị hương cho Kim chưởng quầy, sau đó còn nói thêm cách làm ra bột hoa tiêu và biện pháp bảo tồn hoa tiêu cho Kim chưởng quầy biết.
…
Sau khi Kim chưởng quầy ghi xong, cảm thán nói: “Không thể tưởng được những dược liệu này có thể dùng để nấu cơm, hơn nữa còn làm ra đồ ăn ăn ngon như vậy.”
Nhìn thấy trong phối phương có bột hoa tiêu, nghi ngờ hỏi: “Lý gia nương tử, hoa tiêu này là cái gì? Sao ta chưa từng nghe nói qua. À, vừa rồi Lý gia nương tử nói muốn đem hoa tiêu nhóm ngươi mang đến cũng bán cho ta, vậy hoa tiêu này hiện giờ ở đâu? Ta nhất định mua hết.”
Vương Lâm cười nói: “Còn ở trên xe bò, xin Kim chưởng quầy tìm mấy người cùng Đại Thạch đi chuyển về.”
“Được.”
Kim chưởng quầy liền kêu mấy người đi cùng Lý Đại Thạch đi chuyển hoa tiêu, Vương Lâm ở lại tửu lâu chờ bọn hắn.
Kim chưởng quầy nhìn Vương Lâm, giọng thương lượng nói: “Không biết hoa tiêu này Lý gia nương tử định bán thế nào?”
“Hiện giờ hoa tiêu này chỉ có chúng ta có, thấy Kim chưởng quầy có thành ý như vậy ta cũng không cần nhiều, 40 văn một cân, ý Kim chưởng quầy thế nào?”
Kim chưởng quầy lại khôn khéo hỏi: “Vậy một cân hoa tiêu có thể làm được bao nhiêu bột hoa tiêu, số bột hoa tiêu đó làm ngũ vị hương có khả năng dùng trong bao lâu?”
“Một cân hoa tiêu phơi được năm sáu thành, có thể làm 1-2 lạng bột, số hoa tiêu đó làm ngũ vị hương tửu lâu các ngươi đại khái có thể sự dụng được mười ngày.”
Kim chưởng quầy nhanh chóng hỏi: “Vậy các ngươi có bao nhiêu hoa tiêu?”
“Phỏng chừng có 600 cân.”
“Ừ, vậy tửu lâu chúng ta lấy hết, các ngươi còn hoa tiêu không, đến lúc đó tửu lâu chúng ta khẳng định muốn mua số lượng lớn.”
Vương Lâm lắc đầu: “Chúng ta không có, nhưng chờ chuyển hoa tiêu về rồi, Kim chưởng quầy có thể kêu người dưới đến nhận thức, lại gọi bọn họ đi ra ngoài thu mua số lượng lớn là được, hoa tiêu này trên núi hẳn là có rất nhiều.”
Kim chưởng quầy nghe xong tán dương gật đầu, cười nói với Vương Lâm: “Biện pháp này của Lý gia nương tử không tệ.”
..
Sau khi bọn Lý Đại Thạch chuyển hết hoa tiêu đến hậu viện xong, cân lên tổng cộng là 660 cân, 40 văn một cân, thì phải là 26 lượng lẻ 400 văn tiền. Cộng thêm tiền bán phối phương, tổng cộng là 326 lượng lẻ 400 văn tiền.
Vương Lâm kêu Kim chưởng quầy đưa hai tờ ngân phiếu 100 lượng, 110 lượng đổi thành bạc mặt, 16 lượng là bạc vụn.
Kim chưởng quầy sảng khoái dựa theo Vương Lâm nói cho bọn họ 326 lượng lẻ 400 văn, cũng kêu Vương Lâm lần sau có phối phương nào lại đến tìm hắn, Vương Lâm gật đầu đồng ý, cùng Lý Đại Thạch cất kỹ tiền liền cáo từ Kim chưởng quầy, đi ra tửu lâu.
Chương 24: Chọn Mua.
Ra khỏi tửu lâu Duyệt Lai, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta đi chợ Tây mua mấy thứ rồi hãy trở về.”
Lý Đại Thạch vốn cảm thấy trên người có nhiều bạc như vậy phải mau chóng trở về cất mới an toàn, nhưng thấy Vương Lâm vẻ mặt vui vẻ cũng không lỡ cự tuyệt, đành phải đáp ứng: “Nàng dâu, đi thôi, mau mua chút đồ r