
vậy…”
“Anh mới gấp, cả nhà anh đều gấp,” Sắc mặt Ngôn Tư Diễn đỏ lên, quấn chăn bông quanh người, lật mình một cái, cong cong, lộ ra một cái ót cho Tần Húc Cẩn.
Tần Húc Cẩn đi đến bên giường ngồi xuống, vuốt một nửa mái tóc lộ ra của Ngôn Tư Diễn, thở dài nói, “Anh chỉ muốn nói em vội vã ngủ như vậy, tóc còn chưa sấy khô nữa.” Nói xong liền muốn kéo Ngôn Tư Diễn dậy, “Mau ngồi dậy, sấy tóc cho khô đi rồi mới được ngủ.”
Nghe nói như thế, Ngôn Tư Diễn biết mình hiểu sai, xoay xoay vặn vặn, ngồi dậy khỏi giường, lấy đi cái khăn mặt đã hơi ẩm trên tay Tần Húc Cẩn, không nói một lời bắt đầu lau. Trong trí nhớ, từ rất nhỏ cậu đã ngủ một mình, hiện giờ trong phòng có thêm một người, không đúng, có thêm một thánh thú, luôn cảm thấy có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, không phải chán ghét, mà là một loại cảm giác làm cho người ta dám lười nhác, dám buông tất cả, giống như cho dù ngủ ở bên cạnh người này, cũng sẽ không xuất hiện thứ gì kỳ lạ, sẽ không đột nhiên hỏa hoạn, sẽ không đột nhiên gặp được ăn trộm, tay lau tóc ngừng lại, nhìn thấy đuôi tóc của đối phương còn nhỏ nước, Ngôn Tư Diễn đột nhiên ôm lấy cổ đối phương, thân thể đối phương rất ấm áp, mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm, lại làm cho lòng cậu bình tĩnh trở lại.
Không dự đoán được Ngôn Tư Diễn sẽ chủ động ôm lấy mình, Tần Húc Cẩn hơi hơi ngây người xong, liền tự tay kéo Ngôn Tư Diễn vào trong lòng, con người bình thường luôn mỉm cười này, thân thể kỳ thực rất gầy yếu, thật không biết ngày xưa cậu ấy sống cuộc sống một mình như thế nào, phải kêu Mai quản gia cho cậu ấy thêm cơm.
“Tần Húc Cẩn, anh thật sự là kỳ lân sống trên vạn năm?”
“Muốn nhìn chân thân của anh?”
“Không muốn, em sẽ nghĩ đến khẩu vị của mình bị mặn.”
“??????”
“Nhân/thú chẳng lẽ không phải khẩu vị mặn?”
Không nói lời nào, vươn tay tắt đèn, trong phòng một mảng tối đen.
“Tôi fuck, Tần Húc Cẩn anh sờ chỗ nào vậy?”
Như trước không nói lời nào, giữ chặt người ở dưới thân hôn môi, bàn tay ấm áp dần dần đi xuống.
“Anh… Ưm, anh… Nhanh lên.” Cảm giác nơi nào đó dưới thân bị người cầm giống như so với bản thân cũng có cảm giác.
“Ưm ưm…”
“A, ai TM nói tóc không khô thì không thể ngủ?!”
“Ưm… Ngao!” Người dưới thân giật giật, “Đau chết ông đây rồi, anh động đến chỗ nào vậy.”
“Đừng nhúc nhích, bằng không sẽ bị thương.” Nói xong lại bỏ thêm một ngón tay.
“A!” Vào một giây bị tiến vào kia, người nào đó rốt cuộc mắng ra tiếng, “Anh là tên cầm thú!”
“Ừm, anh đích xác là thú hóa thân…” Đi vào, đi ra, lại đi vào, nhìn thấy người dưới thân từ ban đầu phản ứng kịch liệt đến bây giờ lại ôm lấy lưng của mình, anh đau lòng hôn lên cái trán toát mồ hôi của cậu, lại hôn chóp mũi cậu, cuối cùng hôn lên môi của cậu, chỉ có thể nghe được tiếng nức nở nho nhỏ.
“Khẩu vị thật mặn a, cư nhiên luyến đồng.” Đào Dao ngồi ở trên sofa, nhìn tin tức người đàn ông trung niên dâm loạn bé trai được truyền hình trực tiếp, thở dài, “Lớn thành cái dạng này, còn có hứng thú làm loại chuyện đó.”
Mạt Lan đưa cho cô một cái đĩa làm nhục, nằm phịch lên sofa, xé đi giấy gói của thứ trong tay mình, một mặt nói, “Ông chủ chúng ta không phải khẩu vị quá mặn sao, đều vượt chủng tộc luyến ái.”
Mai quản gia đang cầm một tách trà bước đến, ngồi xuống ghế sofa: “Ta nói, hai người các ngươi nếu rảnh thế, có thể đi Đông Hải thăm Long Vương hoặc lên trời ghé chỗ Hỏa Thần, ta đoán chủ nhân đang có ý tặng Ngôn thiếu gia một viên tị thủy châu.”
“Tặng cậu ta tị thủy châu làm gì?” Mạt Lan khó hiểu.
“Ngươi phải biết, người này quả thật quá xui xẻo, việc thế nào cũng có thể gặp phải, có tị thủy châu và ly hỏa châu còn có thể an toàn hơn một chút.” Mai quản gia uống một ngụm trà, nhớ tới những chuyện Ngôn Tư Diễn có thể gặp phải, lông mày giật giật.
Hai người cùng câm nín, tìm Long Vương và Hỏa Thần, chuyện này thật đáng sợ. Long Vương từ sau khi bị một vị thần tiên nào đó cướp sạch, trở nên vô cùng keo kiệt. Còn Hỏa Thần thì sẽ vui lòng cho thôi, nhưng một tiểu yêu nho nhỏ như bọn họ tới gần Hỏa Thần, còn không đại thương nguyên khí sao?
Sáng sớm tỉnh dậy, Ngôn Tư Diễn phát hiện bản thân đã được thay một bộ quần áo ngủ khác, cơ thể cũng nhẹ nhàng thoải mái, cậu nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh, khi anh nhắm mắt, không còn mang theo khí thế không giận tự uy nữa, mà là một cảm giác yên bình.
Nhưng việc này, gặp được thần tiên may mắn, có thể cảm nhận được hạnh phúc, những khi yếu ớt cũng có chỗ để dựa vào, cuộc sống như vậy, không phải chính là cuộc sống cậu luôn mong muốn sao?
“Tỉnh?” Tần Húc Cẩn mở mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này giống như hàn băng ngàn năm tan chảy, hôn lên trán cậu: “Anh đi làm bữa sáng cho em nhé.” Đứng dậy bước xuống giường, phát hiện áo ngủ của mình bị kéo lại, quay đầu nhìn người nào đó đang đỏ hồng hai má.
“Em muốn ăn trứng muối cùng cháo thịt nạc.”
“Được.” Cong cong khóe miệng.
“Anh làm.”
“… Được.”
Hôm nay ông táo ở Tần gia được nhìn thấy chủ nhân thần tiên của mình không dùng pháp thuật, không cần người giúp đỡ, lúng túng nấu một bát cháo thịt. Theo nguồn tin chính xác, bá