The Soda Pop
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324863

Bình chọn: 9.5.00/10/486 lượt.

nàng bĩu môi, mặc tạm áo ngủ của Phong Uyển Nhu, đi dép lê ra ngoài. Ngủ lâu như vậy có chút khát, Tiểu Thảo hỗn loạn đi về hướng phòng khách, vừa mới tiến lại gần đã thấy một người ngồi ở kia, Tiểu Thảo trừng mắt nhìn, lúc nhìn rõ, tâm tình đã rơi xuống vực sâu.

“Ai u, tỉnh rồi a.”

Thanh âm tràn ngập địch ý, Tiểu Thảo nhíu mày, trừng mắt, hỏi

“Cô ở đây làm gì?”

“Cô có thể ở nơi này, tôi đây lại không được sao?”

Phong Uyển Tư tức giận nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo chu miệng, quay đầu nhìn chung quanh, muốn tìm Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Tư nhìn nàng nhíu mày nói

“Tìm cái gì, tỷ tỷ đi ra ngoài mua này nọ cho con heo mập là cô rồi, nói cái gì mà sợ cô tỉnh lại tìm không thấy tỷ tỷ, nội tâm yếu ớt cực độ sẽ rơi nước mắt.”

“……”

Tiểu Thảo quẫn bách nhìn Phong Uyển Tư, cảm thán rằng Uyển Uyển thật sự là rất hiểu biết mình a.

Phong Uyển Tư một thân váy dài đen tuyền, tóc không câu nệ tiểu tiết xõa trên vai, cổ đeo vòng cổ mạ vàng tinh tế, cả người so với lần đầu tiên Tiểu Thảo gặp thành thục hơn gấp trăm lần. Tiểu Thảo nhìn chằm chằm nàng một hồi, càng nhìn càng sinh khí.

“Cô làm gì mà nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ muốn hồng hạnh ra tường?”

Phong Uyển Tư chế nhạo nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo dùng sức trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, hung tợn nói

“Tôi không có hứng thú đối với loại người vô tâm vô phế đùa bỡn cảm tình người khác, dù là cho không cũng không có hứng thú !”

“……”

Tốt lắm, quan hệ mới tốt lên một chút đã bị Tiểu Thảo đập nát hết, Tiểu Thảo tức giận nhìn Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư nhìn nàng, ánh mắt lúc đầu là kinh ngạc đến lúc sau lại thành sáng tỏ rồi bây giờ là bi thương, cả quá trình không đến một phút đồng hồ.

“Cô thì biết cái gì.”

Không phải như trong tưởng tượng của Tiểu Thảo là sẽ nổi giận, Phong Uyển Tư thản nhiên nhìn nàng một cái, ngữ khí trầm thấp như ngày thường. Tiểu Thảo vừa nghĩ đến Lăng Sương trong lòng liền khó chịu, nguyên bản còn sợ Phong Uyển Tư một chút cũng không còn, nàng nắm chặt tay, nhìn Phong Uyển Tư nói

“Tôi biết cái gì? Tôi tuy rằng ngốc, nhưng sẽ không đùa với cảm tình của ai. Tôi thích Uyển Uyển, liền nhất định sẽ hảo hảo đối tốt với nàng. Khẳng định sẽ không như cô, liền đem người yêu mình đuổi đi.”

Phong Uyển Tư như trước không nói chuyện, tay cầm lấy bật lửa bên cạnh bàn, lấy một điếu thuốc, để ở trong tay. Tiểu Thảo nói những lời này, như mũi tên sắc bén đâm vào lòng của nàng, khiến áp lực cố chôn giấu dưới đáy lòng nàng lại bị đào lên, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp, đau đến mức nàng muốn lớn tiếng khóc.

“Làm sao vậy?”

Không khí đang căng thẳng, cửa phòng khách đã bị mở ra , Phong Uyển Nhu mang theo túi to túi nhỏ từ bên ngoài đi đến, kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo cùng Phong Uyển Tư. Này lại làm sao vậy? Chẳng lẽ Uyển Tư lại cãi nhau với Tiểu Thảo sao?

“Không có việc gì.”

Tiểu Thảo bĩu môi, đi đến bên cạnh Phong Uyển Nhu tiếp nhận túi to trên tay nàng. Phong Uyển Nhu nhìn nhìn nàng, lại quay đầu nhìn người đang phun ra nuốt vào sương khói ~ Phong Uyển Tư, dường như hiểu được cái gì đó, thở dài, nàng xoa xoa mái tóc của Tiểu Thảo, lắc đầu

“Em nha.”

Tiểu Thảo bĩu môi nhìn Phong Uyển Nhu, có chút ủy khuất. Kỳ thật nàng cũng biết không nên nói như vậy với Phong Uyển Tư, nhưng những lời này giấu ở trong lòng đã lâu, nàng thật sự nhịn không được. Nàng đã nhìn thấy vài lần Sương Sương một mình trong quán bar uống rượu say như chết, còn nhìn thấy vài lần nàng ta trốn ở góc phòng vụng trộm nhìn Phong Uyển Tư rồi lau nước mắt, vừa nhìn nàng đã biết, Phong Uyển Tư có thể không biết sao? Người này không khỏi quá nhẫn tâm đi.

“Đi ăn cơm thôi.”

Phong Uyển Nhu vỗ vỗ mông Tiểu Thảo, Tiểu Thảo gật gật đầu, mang theo túi to trong tay hướng vào bên trong phòng, chỉ là dáng đi có chút không xong, hai chân cũng có chút không được tự nhiên. Phong Uyển Nhu thấy nàng như vậy, trong mắt dâng lên tiếu ý, lắc lắc đầu, thật đúng là hài tử ngốc.

Phong Uyển Nhu đi đến trước mặt Phong Uyển Tư, lấy điếu thuốc trong tay, dật tắt lửa đỏ, Phong Uyển Tư nhìn chằm chằm nàng, một câu cũng không nói, ánh mắt dại ra, không dám cùng tỷ tỷ đối diện.

“Uyển Tư.”

“Dạ……”

Thanh âm ôn nhu của tỷ tỷ khiến Phong Uyển Tư xúc động muốn khóc, kỳ thật nàng cũng nhớ Lăng Sương, rất muốn rất muốn gặp, nhưng nhớ rồi thì sao, gặp rồi thì sao, nàng đã quyết định tới Phong Đằng giúp tỷ tỷ, nàng còn lý do gì lại đi trêu chọc Sương Sương?

Phong Uyển Nhu ôm lấy Phong Uyển Tư, nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, ôn nhu nói

“Tốt lắm, tỷ tỷ đều biết. Không cần ủy khuất, ha?”

Phong Uyển Tư mạnh ngẩng đầu, bất khả tư nghị nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm ánh mắt thất thần của nàng, cười cười nói

“Ngốc nghếch, em rốt cuộc là nghĩ như thế nào a. Vì chị mà buông tha bạn gái tốt như vậy sao?”

“Em……”

Phong Uyển Nhu nói khiến Phong Uyển Tư có chút mơ hồ, nàng không rõ, tỷ tỷ là làm sao mà biết được hết thảy chuyện này.

“Em là em gái của chị a.”

Phong Uyển Nhu đọc được ý nghĩ của Phong Uyển Tư, nhẹ giọng nói. Phong Uyển Tư ngẩn người, như trước nhìn chằm chằm tỷ tỷ không biết nói gì.

Phong Uyển N