Polaroid
Xin Lỗi Người Em Yêu Không Phải Anh

Xin Lỗi Người Em Yêu Không Phải Anh

Tác giả: butchivacucgom

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322680

Bình chọn: 8.00/10/268 lượt.

ong mơ nó cứ thấy hình dáng 1 người con trai từ đằng sau, và tỉnh lại luôn là gương mặt nhạt nhòa nước mắt.

“Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp

Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ

Và đời cho em những nỗi đau vô bờ

Chờ anh đến xoá hết những đau thương

Ước mơ trong đời

Có ai đâu ngờ

Đôi khi sao quá xa xôi

Vẫn mong một ngày

Nắng lên xanh ngời

Ta bên nhau sánh đôi

Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ

Thôi thì anh cứ mong chờ

Những phút vui nào

Có đến bao giờ

Yêu nhau trong mơ thế thôi”- áp chiếc điện thoại vào tai, nó trả lời theo thói quen:

– alo, Bảo Nguyên xin nghe!

– Chị Nguyên, xuống Banquet nhanh đi, hết ca rồi mà sao chị chưa xuống dự tiệc?!- giọng cô nhân viên chung bộ phận thúc giục.

– Tiệc!- nó suy nghĩ

– Tiệc cuối năm, chị quên rồi à, nhanh chị nhá

– ừ, chị xuống liền.

Nó chậm chạp rời khỏi phòng.

Banquet : “ Staff party- Sheraton Hà Nội”

Nó bước vào phòng dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người.

Nó nhìn khắp lượt, hình như mình đi sai phòng thì phải, nó lùi lại cửa ra vào, ngước lên phía trên cửa, dòng chữ “ staff party” to đùng. Nhìn vào phòng, ai cũng áo váy là lượt, trang điểm cầu kỳ, y như buổi dạ hội, nó quá bất ngờ, chưa kịp định thần thì mấy cô bạn bộ phận FO đã chạy lại, lôi nó vào nhà vệ sinh.

– trời ơi, sao em lại mặc như đi làm vậy?!

– sếp không chuẩn bị đồ à

– em! Quên mất hôm nay có tiệc- nó cười trừ.

– không được, phải “tút” lại cho nó, mấy đứa trang điểm đi, để chị đi lấy bộ váy, cũng may chị mang theo 2 bộ.

20’, nó bước vào cùng mọi người.

Tiếng nhạc vang lên, các cặp đang nắm tay nhau nhảy ở chính giữa phòng tiệc, trông họ thật đẹp.

Hướng mắt tìm Hiếu, nó nhìn dáo dác.

– Bảo Nguyên kìa.

Câu nói của người bạn đồng nghiệp khiến Hiếu quay lại theo hướng tay chỉ.

Bảo Nguyên đang đứng cạnh bàn ăn với chiếc đầm bí kiểu voan đen, điểm thêm bông hồng màu đen phía trước ngực, gương mặt được trang điểm kỹ, mái tóc buông dài trên đôi vai trắng ngần, trông thật nổi bật.

Hiếu bước nhanh tới chỗ Bảo Nguyên, đưa tay ra mời:

– Tiểu thư vui lòng nhảy với tôi bản này được chứ.

Nó bật cười trước câu bông đùa của Hiếu, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Hiếu, 2 người bước ra, chìm đắm cùng bản nhạc.

…….

“kết quả kiểm tra cho thấy kích cỡ của cục máu bầm đã giảm đi rất nhiều, điều này là nguyên nhân khiến cô hay có những giấc mơ, nó chính là những hình ảnh của quá khứ trước đây. Cô nên để tâm trạng mình thật thoải mái, và bình tĩnh tiếp nhận nó, đừng tập trung suy nghĩ nhiều, nó sẽ khiến cô càng thêm đau đầu”- lời của bác sỹ khiến nó phần nào yên tâm với sức khỏe của mình. Cầm tờ kết quả CT ra khỏi bệnh viện, nó trở về nhà.

Quá khứ là kỉ niệm đẹp hay đau khổ?! Nó tự hỏi lòng, những giọt nước mắt thấm đẫm gối của mình trong đêm, nếu như đó là sự mất mát, nỗi buồn thì hãy để chúng ra đi cùng sự quên lãng.

– xin lỗi, hình như là…- người khách tại FO nhìn nó 1 lúc- Bảo Nguyên.

– Linh!- nó mừng rỡ ôm chầm lấy con bạn.

– Con quỷ, mày đi đâu mà mất tích vậy hả?!

– Hì, thôi thôi, từ từ tám sau, bây giờ tao đang làm việc, chút hết ca tao lên phòng tìm mày.



– vậy là bây giờ mày quên sách hết?- Linh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào nó.

– Ngốc!- nó búng vào trán Linh 1 cái- tao quên hết sao nhận ra mày, 1 phần nào đó thôi!

– Vậy mày có nhớ B…! mà thôi, cái gì đến sẽ đến- Linh thở dài.

– Để tao gọi Hiếu rồi 3 đứa mình đi ăn.

– Hiếu?! ai vậy?

– Hiếu KS3 đó, bây giờ là BF của tao, hì hì- nói rồi nó lấy điện thoại.

– À! Mà thật sự mày không nhớ gì à?! Cả chuyện cũ!

– Tao có thấy những hình ảnh quen quen, bác sỹ nói là kí ức cũ đang dần hồi phục, thỉnh thoảng trong mơ tao có thấy 1 người con trai, dáng rất thân quen và khi tỉnh lại tao khóc ướt cả gối- nó nhún vai.

– Vậy là mày vẫn chưa quên…- Linh nói nhỏ.

Quán ăn trên đường Hồng Bàng luôn đắc khách, nhất là vào những ngày cuối năm, ai cũng bận rộn với công việc nên giới nhân viên văn phòng tập trung ở đây nhiều hơn.

– Linh ra Hà Nội ngày cuối năm có việc gì không?- Hiều hỏi thăm

– À, Linh đang dạy ở trong nam mấy môn thuộc chuyên ngành mình đó, đợt này ra đây mua sắm 1 ít dụng cụ cho trường phục vụ công tác giảng dạy ấy mà- Linh vui vẻ

– Ê mày, tao thấy mày ốm đi đó, bộ trong đó không có thằng nào chăm sóc mày á- nó nháy mắt tinh nghịch

– Tao làm gì được như mày- Linh ngụ ý

Nó và Hiếu nhìn nhau cười.

Linh đang ngồi tại Bar, xoay xoay ly Tequila Sunrise trong tay, đầu lung tung nhiều suy nghĩ.

Hiếu ngồi xuống bên cạnh:

– khuya rồi mà uống 1 mình thế này à!

– Có nhiều chuyện suy nghĩ, nên 1 mình thôi- Linh nhấp 1 ngụm

– Hình như Linh có chuyện buồn?!

Linh không nói gì, cô chỉ cười, bất chợt, cô hỏi:

– Hiếu biết Bảo Nguyên bị mất trí nhớ tạm thời chứ

– Có chứ

– Vậy có biết nó đang suy nghĩ nhiều đến cái quá khứ mà nó đã vô tình quên đi không!

Câu hỏi của Linh xoáy đúng là điều mà Hiếu đã lo lắng bấy lâu nay, khẽ cười buồn:

– Hiếu thấy những lo lắng của Nguyên, nhưng Hiếu không biết Nguyên suy nghĩ gì.

Và câu c