80s toys - Atari. I still have
Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Vương phi 13 tuổi – Phần 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3218382

Bình chọn: 9.00/10/1838 lượt.

iều này.

Hôm nay ba Vương Minh Đảo quyết vây chặt bọn hắn, vậy hắn dẫn bọn họ đến doanh trướng quân đội Thiên Thần chẳng nhẽ lại còn sợ giết không nổi bọn họ ư?

Hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, chẳng qua Hiên Viên Triệt cũng biết, Lưu Nguyệt bỏ ra sáu ngày mân mê trên độc sơn, nhưng hắn lại không biết nàng đã chuẩn bị những cái gì.

Một khi trước thời điểm nguy hiểm Lưu Nguyệt đã mở miệng, như vậy nghe theo nàng đi.

Những thứ cất giấu trong đầu của Lưu Nguyệt không phải là thứ mà hắn có thể tưởng tượng được.

Lập tức Hiên Viên Triệt ghìm cương ngựa, đổi hướng lao tới ngọn núi đơn.

Ngựa phóng như bay.

Tuấn mã hắc sắc phi vụt qua bình nguyên xanh ngát.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ngồi tựa lưng vào nhau, trên đầu là trời xanh mây trắng, trước mặt là chiến trường ác liệt, đằng sau là lửa cháy rực trời; Thế giới này, phấn khích thật!

Bảo mã đen tuyền chạy cực nhanh, ba Vương Minh Đảo đang đuổi theo phía sau cũng nhanh tựa thiểm điện.

Không còn cản trở, không còn kẻ vướng tay vướng chân, trên bình nguyên bằng phẳng này, tốc độ của thiên lý mã là không cần bàn luận, chỉ có điều, tốc độ của ba Vương cũng không hề thua kém.

Trong khoảnh khắc, ba Vương Minh Đảo đã đuổi kịp.

“Nhận chết!” Một tiếng rống mãnh liệt, một kiếm nặng nề có thể phá tan núi của Lực Vương bổ xuống đầu Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, tốc độ cùng sức mạnh kia, quả thực muốn đập nát nhừ hai người.

Bất động như núi, Lưu Nguyệt không chút hoang mang, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, cổ tay giơ cao.

Giữa ánh vàng dương rực rỡ, cát độc màu xanh từ tay Lưu Nguyệt bay ra, bao phủ ba Vương Minh Đảo.

“Có độc, cẩn thận!” Dược Vương vừa thấy liền thét lớn.

Hoả Vương cùng Lực Vương ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi đồng thời ngẩn ngốc, không để ý thế kiếm trong tay liền vội vàng thu kiếm tách ra vọt né sang hai phía.

Dược Vương lợi hại, từ trước tới nay mấy loại độc đều là cỏn con không bao giờ báo với bọn họ, luôn trực tiếp giải.

Hôm nay lại thét ra tiếng cảnh báo, tức là trong chớp mắt hắn không chắc chắn giải dược.

Loại độc mà ngay cả Dược Vương cũng không chắc chắn, bọn họ không thể không tránh.

Cát độc tung bay, lập tức theo gió cuốn xa.

Ba Vương Minh Đảo mấy kẻ tung hoành ngang dọc giờ cũng phải túm tụm lại.

Thấy vậy cổ tay Lưu Nguyệt lại thả ra một luồng khói mù màu hồng phấn.

Lực Vương, Hoả Vương không cần Dược Vương nhắc nhở thêm, trực tiếp thả người né đi.

Thân mình còn đang trên không chưa kịp chạm mặt đất, giữa màn sương khói kia, một vật xé không vù vù lao tới thân hình đang rơi xuống của bọn họ.

Tốc độ cực nhanh, tựa như trong giây lát đã phóng tới. Hai Vương tức khắc hốt hoảng, trăm vội lại còn thêm cái đỉnh nghìn cân (một điển tích cổ TQ – đã có những việc không tốt lại nảy sinh thêm sự tồi tệ), liền rớt thẳng xuống, chỉ nghe thấy hai tiếng đụng đất “phịch, phịch” vang lên. Lực Vương, Hoả Vương bị nện xuống mặt đất đau gần chết.

Cỏ cây xanh biếc nháy mắt nhuốm sắc đỏ, miệng vết thương trên người hai Vương nứt ra.

Mà hai thứ màu đen chỉ lớn hơn ngưu mao châm một chút, hai mũi tên nhỏ xíu không đáng để mắt, bắn vào quần áo của họ, suýt nữa xuyên vào cơ thể.

Lực Vương cùng Hoả Vương vừa rơi xuống đất lại lập tức nhảy bật lên, tránh khỏi vị trí Lưu Nguyệt có thể rải độc, đồng thời toát mồ hôi lạnh.

Cứ như thế, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt ở phía trước đã cách tam Vương một khoảng dài.

Nhãn thần bạo nộ đối vẻ mặt lãnh khốc, Lưu Nguyệt giơ tay lên, lộ ra ám tiễn trên cổ tay.

Đây chính là khi nàng đối phó xong Dược Vương, lần hai cải tạo một chút ám tiễn.

Lực Vương và Hoả Vương, sắc mặt đen tựa đêm đen.

Phẫn nộ càng lúc càng điên cuồng, hai người nhún mình một cái, tiếp tục phóng người đuổi theo Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.

Ngồi trên lưng ngựa, Lưu Nguyệt nhìn thấy tam Vương đang đuổi theo mình cũng không vội vàng, ung dung chậm rãi mò mẫm trong ngực áo thứ nàng đã chặt cây đốt củi trên độc sơn để giữ lại, một vốc bụi mạt cưa.

Cổ tay giơ cao, một mảnh hoàng sắc bay lên.

Dược Vương thấy mảnh hoàng sắc kia rất cổ quái, lại còn có hình dạng khối hạt, nhất thời không dám tiếp lấy, liên tục phất tay bảo Lực Vương và Hoả Vương tránh đi.

Tung, ta xem ngươi có bao nhiêu độc dược mà tung; Dược Vương cắn chặt răng.

Nhìn ba Vương Minh Đảo truy đuổi mãi không chịu từ bỏ, Lưu Nguyệt lại giơ tay lên, lại tung ra mạt gỗ, đồng thời lại dịu dàng quát nhẹ: “Có ám khí.”

Ba Vương Minh Đảo thà tin là có cũng không dám tin là không, lập tức đồng loạt bay dạt ra, như chim én tìm hoa, tư thái vừa nhanh vừa đẹp lao sang hai bên.=))

Khói vàng bay qua, có cái ám khí quái gì đâu.

Mặt ba Vương đen đến không thể đen hơn.

“Có ám khí.” Lại là một tiếng kêu khẽ, và một đợt mạt cưa. Ba Vương Minh Đảo lại bị sai khiến; chà, cái tư thái kia nói đẹp bao nhiêu liền đẹp từng ấy.

“Ám khí đến đây……….”

Chẳng có cái gì.

Ta tiếp tục sai khiến các ngươi. (lời này của Nguyệt tỷ)

Chỉ có không khí.

“Ám khí…… đến đây………..”

Không thể chịu được nữa, không được bị sai khiến nữa, khuôn mặt tam Vương hoàn toàn vặn vẹo; phi thân lên không đ