
ớc mặt Bob dừng lại ngay. Hannibal ngước mặt lên và thấy Peter nằm dài bên cạnh và đè mình.
– Từ từ!
– Ủa! Peter sửng sốt thốt lên. Cậu đó hả?… Mình cứ tưởng… Mình nghĩ…
– Thôi! Dang ra! Hannibal càu nhàu và lồm cồm ngồi dậy, phủi quần áo. Lần sau, cậu phải nhìn kỹ rồi hẳn lao vào tóm người ta.
Peter nheo mắt tinh nghịch.
– Cậu hãy thú nhận rằng chính cậu cũng tưởng là cậu bắt được tên trộm, đúng không?
– Trông hai cậu buồn cười quá! Bob trêu.
Đến lượt Hannibal và Peter cũng phá lên cười theo. Hai thám tử vẫn đang cười khi giáo sư Shay, Rory và Harvey quay trở lại. Mắt giáo sư tức giận sáng lên sau cặp kính. Khuôn mặt tròn trịa và hồng hào của ông biểu lộ một nỗi thất vọng trông gần như hài hước. Rory cũng tức giận không kém.
– Nó thoát rồi, anh chàng Tô Cách Lan giải thích. Quỷ tha ma bắt nó! Tôi đã thấy nó rất rõ! Đó chính là Java Jim, theo lời mô tả của các cậu.
– Java Jim à! Giáo sư Shay phản đối. Anh McNab thân mến à, ý anh muốn nói Stebbin chứ! Tôi cũng đã thấy nó.
– Ông nói gì vậy! Rory thô lỗ càu nhàu. Tôi nhìn thấy một kẻ trông như thủy thủ, có râu đen.
– Không phải là râu! Mà là ria râu, giáo sư chỉnh lại.
– Này! Tôi cũng đã gặp Stebbin rồi và nếu là nó thì tôi đã nhận ra!
– Nhưng… giáo sư Shay bắt đầu nói.
Rồi ông im lặng và có vẻ suy nghĩ.
– Thật ra cũng có thể tôi nhìn lầm. Tôi chỉ thoáng thấy hắn thôi.
– Còn tôi đã nhìn thấy rất rõ! Rory cam đoan. Tôi chắc chắn là nó.
– Cãi cọ cũng vô ích thôi! Hannibal nói. Ta đang mất thời gian. Về!
Nhóm nhỏ nhanh chóng về đến nhà. Bà Slunn đang lo lắng chờ. Hans đã bỏ xe tải để xem có chuyện gì và đang đứng cùng bà.
– Tên vô lại thoát rồi, Rory càu nhàu. Nếu tôi ra khỏi nhà nhanh hơn, tôi đã tóm được nó rồi!
– Vậy chú đang ở trong nhà à? Hannibal vô tư hỏi.
– Đương nhiên rồi. Tôi ngửi thấy mùi khói, tôi nhìn ra cửa sổ… và tôi thấy tên đó rình rập gần nhà xe.
– Phải báo công an, giáo sư Shay tuyên bố. Tôi đến để chỉ báo mọi người rằng Stebbin đang được tạm tha. Bây giờ tôi phải đi đây. Nhưng tôi phải đi báo đồn công an… lần này thì về Java Jim!
– Phải, phải, ông nói đúng, Rory tán thành (giọng nói Rory đột nhiên trở nên thân thiện một cách lạ lùng). Chắc là tôi phải xin lỗi các cậu! Rory nói thêm với ba thám tử trẻ. Tôi vẫn không tin là có kho báu, nhưng tôi thừa nhận rằng, ngoài các cậu, còn có những người khác tin là kho báu có thật.
Anh chàng Tô Cách Lan lắc đầu và thở dài:
– Theo tôi, đối thủ của các cậu là những người nguy hiểm. Chính công an phải chăm lo đến bọn chúng. Chứ không phải các cậu!
Giáo sư Shay cũng nói theo ý đó:
– Tôi rất tiếc phải nói với các cậu là tôi hoàn toàn đồng ý với anh McNab.
– Phải, cũng có thể… bà Slunn bắt đầu nói.
– Nhưng thưa cô, tụi cháu không hề bị nguy hiểm! Hannibal nhanh miệng cam đoan. Rõ ràng là Java Jim đã có trong tay tất cả những gì hắn muốn. Hắn sẽ không toan tấn công tụi cháu nữa. Trên đảo, Stebbin cũng chạy trốn được. Cả hai đều săn lùng kho báu. Hay nhất là tụi cháu phải tìm ra trước. Bob và Peter sẽ thận trọng. Còn Harvey và cháu thì đã có anh Hans đi cùng.
– Dù sao, tôi vẫn không thích! Rory sầm mặt càu nhàu.
– Tôi nghĩ các cậu này sẽ biết giữ mình, bà Slunn bình tĩnh đáp.
– Đúng đấy, mẹ à! Harvey rạng rỡ nói.
Giáo sư Shay mỉm cười.
– Tôi cũng thế thưa chị, tôi tin các cậu này. Bây giờ tôi phải đi đây. Các cậu nhớ thông tin cho tôi nhé!
Giáo sư nhỏ bé leo lên xe hòm và biến mất. Rory miễn cưỡng giúp Hans chất lên xe tải nhẹ đống đồ đạc và bàn ghế cũ mà bà Slunn chịu bán cho chú Titus. Khi làm xong, Rory bước ra xe Ford cũ của bà Slunn.
– Có thể mọi người dư thừa thời gian, nhưng tôi thì không. Chưa nói tôi còn phải sửa nhà xe nữa!
Peter và Bob đã leo lên xe đạp ngồi để chuẩn bị chạy về Rocky tiến hành điều tra về hãng Ortega.
Phần mình, Harvey và Hannibal leo lên xe tải nhẹ. Hans cho xe chạy đi Santa Barbara.
Lại Java Jim
Bên cạnh Hans, trên ghế trước, Hannibal ngồi không yên. Thám tử trưởng cứ mong đến Santa Barbara ngay.
– Nhanh lên, anh Hans! Ta phải đến đó trước!
– Em đừng lo, ta sẽ đến đó kịp mà, Hans bình tĩnh trả lời. Tốc độ chỉ làm cho xe rơi xuống hố thôi. Không giúp gì được cho ta!
Hannibal thở dài, cắn môi do nóng lòng. Harvey vừa mới đọc lại một đoạn nhật ký của ông Angus, đột nhiên ngẩng đầu lên. Trông cậu bé sửng sốt:
– Anh Hannibal ơi! Ông cố của em có nói đến chuyến đi Santa Barbara, nhưng không nói rõ là đến đâu! Ta sẽ đi đâu khi tới đó?
Hans lầm bầm:
– Santa Barbara là một thành phố khá lớn.
– Đủ lớn để có hồ sơ lưu trữ nghiêm túc, Hannibal đáp. Ta sẽ tìm ra nơi ông Angus đến, bằng cách sử dụng hướng dẫn mà ông đã đưa ra.
– Chỉ dẫn à? Harvey ngạc nhiên lặp lại. Chỉ dẫn nào?
– Ông nói đã mua một cái gì đó trong một cửa hàng “vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy”, Hannibal đắc thắng đáp. Năm 1872, Santa Barbara đủ nhỏ để vụ hỏa hoạn này được ghi vào hồ sơ lưu trữ của báo địa phương!
Xe đến trung tâm thành phố vào giữa chiều. Tòa báo địa phương nằm trong một tòa nhà cũ, trên quảng trường chính. Nhân viên hướng dẫn đưa khách lên lầu hai, gặp một ông