Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327170

Bình chọn: 7.5.00/10/717 lượt.

ép cánh cửa, lén lút rời khỏi hành lang, chạy lại nấp sau một gốc cây, vừa chạy vừa nấp vừa cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh, trái tim đập như trống trận trong lồng ngực.

Chật vật chốn chui chốn nhủi như một con chuột, mất gần một tiếng, Phong Đạt mới lê được thân xác mệt mỏi đến gần tường bao loan dẫn ra bên ngoài. Không dám chần chờ, bất chấp thân xác mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Phong Đạt lập tức trèo lên một thân cây, uyển chuyển vịn cành, nắm lấy bờ tường bao loan, sau đó nhảy xuống đất.

Thoát khỏi cảnh bị cầm tù như địa ngục, Phong Đạt chạy biến đi với tốc độ tên bắn, chỉ sợ Bách Khải Văn biết được mình đã trốn thoát thì khốn. Phong Đạt vừa chạy bạt mạng, vừa hể hả cười, lòng mừng thầm như điên.

Thủy Tiên càng chờ càng thấy Phong Đạt mất hút, đã đánh bạo, cầm túi balô tiến vào nhà vệ sinh nữ. Là con gái, Thủy Tiên không dám đi vào nhà vệ sinh nam, chỉ còn cách dùng điện thoại gọi cho anh trai.

Khi đi ra ngoài, để tránh bị làm phiền không đúng lúc, Phong Đạt luôn tắt

“Hay quá, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi.” Phong Đạt cao hứng gõ nhịp nhàng trên bàn phím, như đang lả lướt trên phím dương cầm.

“Bớt nói nhảm đi. Cậu xâm nhập vào hệ thống máy tính của tôi nhằm mục đích gì, muốn ăn cắp tài liệu sao ?” Bách Khải Văn thấy mình thấy mình đang hỏi một câu thật dư thừa, hacker xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn ngoài ăn cắp tài liệu, thì còn việc gì khác.

“Anh yên tâm, tài liệu trong máy tính của anh, tôi không hề xem, cũng không có ý định sẽ tung chúng ra bên ngoài. Tôi là một hacker có đạo đức.”

Lần này, Bách Khải Văn không bị sặc nước cà phê, hắn bị sặc nước miếng của chính mình. Hacker mà cũng có đạo đức sao ? Thật nực cười !

“Biết điều thì cậu không nên xâm nhập vào hệ thống máy tính của tôi nữa. Nếu không tôi sẽ…………” Nguyên một cửa sổ Word bị Bách Khải Văn gõ toàn những kí tự chỉ có một mình hắn mới hiểu, cho thấy hắn đang rất tức giận.

Phong Đạt mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Lúc đầu, Phong Đạt nhăn mặt nhíu mày, cố vận dụng trí óc để đọc hiểu những kí tự mà Bách Khải Văn đã đánh máy, nhưng chưa đầy một phút sau đó….

Bách Khải Văn tưởng người xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn sẽ chán nản không còn làm phiền hắn làm việc nữa, nào ngờ một dòng chữ siêu bự lại xuất hiện trên màn hình Word: “Anh là đang cảnh cáo sẽ rút gân, và lột da tôi nếu tôi không để yên cho anh sao ?”

Lần này, Bách Khải Văn hết chịu nổi nữa rồi, hắn thô bạo tắt máy. Hắn quyết định sẽ xa thải ngay bỏ nhân viên vừa mới nhận việc vào hôm nay, đồng thời mua ngay một chiếc máy tính xách tay mới, tiêu chí tuyển người cũng phải thay đổi, phải yêu cầu cao hơn.

Trong khi đó, Phong Đạt lại khoái trá cười to khi tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ gay vì cáu của Bách Khải Văn.

Chương Năm.

Sáng nay, Phong Đạt dậy sớm hơn mọi khi, dù gì cũng là buổi đi làm đầu tiên, không thể đến trễ, nếu không sẽ rất mất mặt, huống hồ Phong Đạt đã rất nôn nóng muốn gặp lại Trác Phi Dương, muốn thử xem phản ứng của hắn khi trông thấy mình thế nào, liệu hắn có nhận ra mình không, có biết mình là con của Bạch Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không ? Phong Đạt rất chờ mong giây phút đó.

Phong Đạt vào bếp, ngồi ăn cơm sáng cùng với cả nhà, khiến bốn người tròn mắt nhìn. Họ đang tự hỏi hôm nay có phải mặt trời mọc nhầm sang hướng Tây rồi không ?

Phong Đạt cầm lát bánh mỳ pate, nhướng mắt nhìn người thân trong nhà: “Mặt con dính gì sao ?”

Thủy Tiên ngồi bên cạnh, áp tay vào trán Phong Đạt: “Anh hai, sáng nay anh không bị ấm đầu chứ ?”

Phong Đạt bực mình hất bỏ tay Thủy Tiên ra khỏi trán: “Ăn nói hàm hồ. Em có thấy anh bị nóng đầu không ? Cẩn thận, anh lại đánh cho một trận bây giờ.”

Thân thủ mà Phong Đạt có được đều là do Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt tuyền dạy, dù sao có hai bậc cha chú trong giới hắc đạo, Phong Đạt đã sớm lĩnh ngộ được cuộc sống vốn không đơn giản như vẻ bề ngoài, đã cố hết sức học cách tự bảo vệ chính mình. Ngay cả Thủy Tiên trông liễu yếu đào tơ, cũng học được mấy chiêu phòng thân.

“Phong Đạt, sáng nay con bận việc gì sao ?” Thư Phàm không tin thằng con trai quen thức khuya dậy muộn, đột nhiên lại thay đổi thói quen.

Phong Đạt mỉm cười, nhìn Thư Phàm bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Mẹ thật hiểu con ghê, đúng là sáng nay con có việc bận thật.”

Thư Phàm cười, không nói thêm câu gì nữa. Chỉ cần Phong Đạt không dấn thân vào nguy hiểm, Thư Phàm sẽ để cho Phong Đạt làm những gì mà mình thích.

“Anh hai, có thể cho em đi cùng được không ?” Thủy Tiên không bỏ qua cơ hội, vội nịnh nọt hỏi Phong Đạt.

“Em ở nhà đi. Anh bận việc cá nhân, nên không thể cho em đi theo được.” Phong Đạt không muốn cô em gái biết sáng nay mình đi đâu. Nếu để Thủy Tiên biết, sớm muộn gì bố mẹ cũng biết. Phong Đạt không muốn gặp rắc rối. Trác Phi Dương là điều cấm kị, không được phép nhắc đến trong gia đình nhà họ Hoàng.

Thủy Tiên bĩu môi: “Anh lúc nào cũng tỏ ra thần thần bí bí, anh tưởng có thể gạt bỏ em ra ngoài được sao ?”

Phong Đạt nhếch mép, cười giễu cợt: “Nghe cách mà em nói chuyện, chẳng khác gì anh là đồng phạm của em.”


XtGem Forum catalog