
a hắn. Phải nói là trên đời này hiếm có người đàn ông có thể đem vẻ đẹp cùng với hèn hạ tập trung cùng một chỗ, mà Vương Khải xem như là phần tử trung kiên trong số đó.
Lúc này Vương Khải nhìn tôi cười cười nói: “Cô làm chi mà phải tránh tôi nha, chẳng lẽ thật sự sợ chính mình không nhịn được trước sức hấp dẫn của tôi?”
Lời này nói ra, giống như là tôi là yêu quái còn hắn là pháp sư hàng yêu trừ ma không bằng.Tôi đang muốn phản bác, lại nghe hắn nói tiếp: “Tôi mời cô đến là muốn cô làm việc cho tôi, cô lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy hả?”
Từ vẻ mặt của hắn lúc nói những lời này, tôi thật sự không nhìn ra nổi hắn đang giả bộ đứng đắn hay là đứng đắn thực sự, chẳng qua nghĩ đến mấy lời sáo rỗng lý luận “Nghĩ thông suốt rồi” của hắn lúc ở Maldives, tôi liền bình thường trở lại. Xem ra bạn Vương Khải hèn mọn trên phương diện công việc rất tính cực, rất tỏa sáng, điểm này làm cho tôi rửa mắt mà nhìn.
Vì vậy, tôi thu hồi tâm tư tiểu nhân của mình, nói: “Vương tổng, sau này tôi chính là thư ký của ngài.”
Vương Khải cười tủm tỉm mà gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
….
Mặt dày mà nói, một buổi sáng làm công việc thư ký của tôi hôm nay cũng không tệ lắm.
Kỳ thực muốn làm một thư ký tốt, cũng không phải quá khó, đương nhiên nếu như bạn muốn làm đến mức cực kỳ cực kỳ tốt, như vậy thì không còn gì để nói. Con người của tôi vốn không có chí lớn, mọi việc chỉ làm đến mức không có sai sót là tốt lắm rồi. đây là phương thức rất không có triển vọng. Làm một thư ký đủ tư cách, chỉ cần chuyên tâm làm việc, nghe lãnh đạo nói, lại thuận tiện ít nhiều phải có năng lực quan sát, như vậy là không sai biệt lắm. Về phần những vấn đề khó khăn có yêu cầu cao, đá sang cho Vương Khải tự mình giải quyết là được. Nói trắng ra, người như tôi trời sinh chính là sống không có lý tưởng. Nhớ tới chuyện sáng nay nói với Giang Ly muốn làm nữ cường nhân, chính tôi cũng cảm thấy xấu hổ.
Rất nhanh đã tới buổi trưa, giữa trưa có một tiết mục rất vui vẻ, đó chính là ăn cơm
Công ty quảng cáo XXX có một nhà ăn dành riêng cho nhân viên, theo như Vương Khải nói, mùi vị cũng không tệ lắm. Vì vậy, hắn lấy danh nghĩa nghênh đón thành viên mới của công ty, dự định mời tôi ăn một bữa cơm ở nhà ăn.
Chúng tôi chọn mấy loại thức ăn, rồi tìm chỗ ngồi xuống. Khiến tôi thấy kỳ quái nhất chính là xung quanh luôn có đủ loại ánh mắt bắn về phía chúng tôi, đương nhiên, một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, chỉ có thể làm nền cho người ta, vì vậy, ánh mắt của những người này, chắc chắn là tập trung trên người Vương Khải.
Tôi hiếu kỳ, liền hỏi: “Mọi người tại sao cứ nhìn anh vậy? Anh là sinh vật ngoài hành tinh sao?”
Vương Khải cười nói: “Đại khái là do tôi đây quá đẹp trai chăng.”
Trình độ vô sỉ của Vương Khải trước kia tôi đã lĩnh giáo qua, cho nên cũng lơ đễnh nói tiếp: “Vậy sao ngay cả đàn ông cũng nhìn anh? Chẳng lẽ công ty các anh vốn là đại bản doanh của đồng tính luyến ái?”
Trên khuôn mặt Vương Khải hiếm hoi xé ra một tia cười khổ: “Thật sự không hiểu nối suy nghĩ của hủ nữ các cô, chẳng lẽ đồng tính luyến ai thú vị như vậy?”
CHươNG 17: NGàY đầU TIêN đI LàM (4)
Đã nói bao nhiêu lần, tôi không phải hủ nữ!
Để tránh cho hiềm nghi, Vương Khải lại giải thích: “Tôi rất ít khi tới đây ăn cơm, hôm nay đến một lần, chắc là bọn họ cảm thấy kỳ lạ đi.”
Thì ra là thế, vậy bình thường anh ăn ở đâu? Tôi cảm giác được nếu nhắc tới vấn đề này, thằng nhãi kia khẳng định sẽ trả lời: “Đều có mỹ nữ đặc biệt mang đến phòng làm việc cho tôi.”, oa, khốn thật, như vậy tôi chưa ăn cơm cũng đã ói ra hết rồi…
Tôi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nếm rồi nếm, tạm được.
Vương Khải bản thân cũng không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm tôi nói nói: “Thế nào, hương vị không tồi chứ?”
“Duyệt, có thể ăn được, so với đồ tôi nấu còn kém xa.” Tôi thừa nhận tôi đang bốc phét. kỳ thật cũng không đến mức kém như vậy, cơm tôi nấu cũng chỉ đến đẳng cấp này là cùng. Dù sao chỉ là giỡn một chút mà thôi, Vương Khải cũng sẽ không tin.
Chủ yếu là đã đến đây, ở trước mặt lãnh đạo mà kiêu ngạo như vây là không đúng, chẳng qua cái tên Vương Khải này, tôi thật sự khó có thể xem hắn là lãnh đạo. Ban đầu, hắn là bạn trên mạng của tôi, sao đó liền trở thành tai họa, bây giờ thành cấp trên rồi, tôi nghĩ nên chỉnh trang lại thái độ của mình một chút, ai ngờ thằng nhãi này chưa bao giờ coi chính mình là cấp trên, thích nói cái gì thì nói cái ấy. Muốn diễn trò cũng phải hai người cùng nhau diễn mới được, bây giờ hắn muốn □, bạn nói tôi có thể diễn kịch một vai sao? Tôi diễn rồi cũng không có ai xem nha. Cho nên bây giờ tôi với hắn, vẫn như lúc mới quen biết (phải nói là gặp mặt mới đúng) ở Maldives, cảm giác kiểu này, làm quen là được.
Vốn tưởng rằng Vương Khải sẽ nghĩa vô phản cố mà phản kích lại tôi, không ngờ rằng hắn chỉ thản nhiên cười nói: “Thật đúng là nghĩ muốn nếm thử đồ ăn cô làm.”
Vậy anh cứ nghĩ đi, dù sao tôi cũng không làm cho anh đâu, một tên Giang Ly khốn kiếp kia đã đủ hành hạ tôi lắm rồi, lại thêm một Vương Khải, tôi có còn sống nổi hay không?
Vương Khải thấy tôi không nói lời nào, lại hỏi: “Ông xã