
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327781
Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.
việc này có liên quan đến Nhược Lam hay không, câu trả lời dù ít hay nhiều ắt phải là có. Vừa nhắc tới người, người đã đến, xa xa là bóng của Nhược Lam cùng với một chàng trai. Ngoài Triệu Đông Kỳ ra thì còn ai khác.
Chương 15
Ánh mắt Lạc Thiên không lướt qua Khả Vy bởi lẽ anh không quan tâm đến cô, nhưng đôi mắt ấy đã dừng chân chỗ Nhược Lam, trong vài tích tắc lại trở về cùng những chất men kích thích của mạch lúa mầm, anh siết chặt cô gái bên cạnh hơn, tiếp tục trêu đùa.
– Lần này tôi không biết có phải mình sắp sửa xem kịch nữa không đây ! – Tuấn Kiệt thở dài, dù là bạn nhưng anh không đoán được suy nghĩ của cả Nhược Lam lẫn Lạc Thiên.
Triệu Đông Kỳ dáng người mảnh khảnh, anh tương đối cao và điển trai, đặc biệt là cặp kính mắt đang đeo tạo cho anh một vẻ trí thức uyên thâm. Nhược Lam bám tay anh, ngón tay bỗng siết chặt khi đôi mắt nhìn thấy những hành động ấu trĩ của Lạc Thiên.
Quản gia Tôn gật đầu chào Triệu Đông Kỳ, ông không rõ quan hệ của tên tác giả này với con gái nhà họ Trịnh, miễn là anh ta vẫn hoàn thành tốt kế hoạch của Cao gia là được. Ông chợt nhận thấy một người đàn bà ăn mặt rõ là lẳng lơ, ánh mắt đay nghiến, quay sang bảo Khả Vy chờ ông đi có chút việc.
– Vâng, cháu hiểu những việc cần làm ! – Khả Vy cười nhạt, hôm nay chính là ngày kiểm tra những kết quả mà cô học được.
Cô cứ đứng yên như thế, chờ đợi Lạc Thiên đến gần, cô biết thân phận của mình nên khi nhìn Lạc Thiên với các cô nàng nóng bỏng kia ngoài chữ làm ngơ thì còn cách nào khác. Lại còn sự xuất hiện của Nhược Lam nữa, chắn hẳn anh sẽ lợi dụng cô để chọc tức Nhược Lam cho coi. Khả Vy liên tiếp thở dài, bắt gặp ánh mắt phấn chấn của Triệu Đông Kỳ, đoán rằng anh ta vinh dự được đi cạnh người đẹp nên tủm tỉm cười. Cô đã nghĩ nếu cùng với Triệu Đông Kỳ hợp tác biết đâu cô sẽ có một người chồng giàu có, còn anh cũng sẽ giữ cho mình một tiểu thư đài các, nhưng đứng ở góc nhìn của một người ngoài vào mới biết đó chỉ là giấc mơ của hai kẻ ngu ngốc, há miệng chờ điều kì diệu. Rõ ràng nhìn anh ta không có chút gì hợp với Nhược Lam cả, nếu không hề nói giảm nói tránh thì chính là đôi đũa lệch, kệch cỡm. Khả Vy thử đặt mình vào vai anh ta và Lạc Thiên là Nhược Lam, thì kết quả cũng vẫn vậy. Chắc là vì cô quá bất ngờ trước những phú quý họ Cao ban cho mà lơ đễnh nghĩ viển vông, vô thực. Tỉnh lại đi Khả Vy ơi, mày nghĩ mày là ai mà dám trèo cao, có biết tham thì thâm không. Thế nên cô chỉ cần là một diễn viên đóng tốt vai trò mà thôi.
Đừng can thiệp vào anh chàng Lạc Thiên đó.
– Cô đến đây làm gì ? – Quản gia Tôn ra hiệu cho người đàn bà đó đi tới một chỗ khuất ở tầng dưới và dò xét.
– Tôi không được đến đây à ? Nhà họ Cao có quyền không cho tôi xuất hiện trước mặt họ chứ đâu có đòi hỏi khuất mắt những bữa tiệc vui vẻ thế này ! – cô ả vẫn đu đưa theo tiếng nhạc trẻ sôi động bên trên.
– Yến Yến, cô làm ơn đừng phá hỏng bất kì điều gì ! Chúng tôi sẽ bù đắp ổn thỏa cho cô và đứa bé !
– Xem ông lo lắng chưa kìa, tôi nào có muốn làm loạn, chỉ là muốn xem khuôn mặt cô gái có vinh dự được làm dâu nhà họ Cao thôi. Cô ta may mắn thật, mà nếu không nhờ tôi thì sao được như thế !!!
– Cô… – Lão quản gia xem thường loại người này nhưng vẫn phải xuống nước – Cô gái đó là người hiền lành, cô cứ yên tâm, cũng đừng tỏ ra quen biết hay có ý đồ tiết lộ chuyện đó với cô ta !
– Nhìn cô ta có vẻ ngốc nghếch ! Xem ra các người chọn người giỏi lắm, xuất thân từ cô nhi viện, không ai thân thích, lại có vẻ ít học, đầu óc không giỏi tính toán, ha, sợ con dâu hờ nhà họ Cao cướp tài sản à ?
– Chẳng ai tham lam như cô đâu !
Ông Tôn không hề thích lối nói chuyện quá thẳng thắn của cô ả. Cô ả nói không sai. Theo luật hôn nhân và gia đình, việc phân chia tài sản sau khi li hôn được làm rõ ràng, tài sản riêng của chồng sẽ không bị đem ra phân nhỏ cho vợ, chỉ trừ tài sản chung. Ai cũng đều biết vị thế to lớn của tập đoàn Trường Tồn, nếu kén một cô dâu nhanh nhẹn, khôn khéo, cô ta sẽ biết cách biến những tài sản riêng thành chung mà vung tay càn cướp. Ông nhìn thấy ở Khả Vy bản chất thực thà, ngoại trừ việc láu cá vặt vãnh thì không có gì đáng phải cảnh giác cả.
– Tôi chỉ là một người mẹ biết lo lắng cho tương lai con mình thôi ! – Yến Yến cười ha hả, vỗ nhẹ vào bụng mình.
…
Vũ Gia Khánh đang hút thuốc vô tình nghe lọt câu chuyện của một ông già và cô gái trẻ, anh chẳng hiểu họ đang nói gì nhưng đứng gần nhà vệ sinh mà luyên thuyên thì thật kì cục, không đợi nữa, anh khẽ phát tiếng động để họ biết mà nhường lối.
Thấy thế ông quản gia vội vàng kéo Yến Yến ra chỗ khác, chừng nào cô ả chưa về thì ông không yên tâm.
Lạc Thiên bắt đầu xay xẩm, trong đầu mòng mòng một cơn sóng thần khó chịu đến ngột ngạt. Từ tối qua anh đã tìm đến rượu, giờ lại là bia, rõ ràng đã sử dụng thuốc giải rượu bia rồi mà không ăn thua. Chân tay rã rời, cuống họng khô rát, cả một khoang bụng chỉ ọc ạch toàn nước và những thức ăn vớ vẩn chứa chất bảo quản, xúc giác vô cảm trước làn da mịn màng của các nàng kiều kề bên, hơi thở phả ra nóng hổi đến bức bối, thêm