
nh nào – anh ôm cô
-Á, huhu sợ – my nhào tới ôm kiệt khóc lóc sướt mướt
-Thôi thôi, sắp ra rồi – kiệt
-Sợ muốn chết – cô vuốt ngực thở phào
-Hức hức, ghê quá – my vẫn còn khóc
-Thôi nín nào, hết rồi – kiệt ôm
-Rồi cả bọn kéo chơi hết trò này tới trò khác, gần tối thấm mệt mới kéo nhau đi xem phim
*****************************************************************************************************************************************************
– Hix hix tội nghiệp nam chính với nữ chính quá – cô bước ra khỏi rạp chiếu phim, khóc sướt mướt
– Đúng rồi đó, yêu nhau thế mà cuối cùng không thành huhu – my cũng khóc
– Thôi đi 2 nàng, về thôi, tính đứng đó khóc hoài hả – kiệt lắc đầu ngao ngán, sướt mướt dữ thiệt
– Ờ về, trễ rồi – anh
– Ừ – cô
****************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************
-Anh – cô lên sân thượng, thấy anh đứng đó, gió thổi bay bay tóc, dáng vẻ vô cùng cô độc, liền ôm anh từ phía sau, bởi vì cô ghét thấy cái dáng vẻ cô đơn của anh
-Sao vậy – anh mỉm cười
-Em ghét – cô nói, giọng trầm xuống
-Ghét? – anh quay mặt qua khó hiểu hỏi
-Em ghét thấy anh đứng một mình như thế này, bởi vì nhìn vậy thấy anh rất cô đơn – cô nói
-Ngốc, có em rồi anh không cô đơn đâu – anh cười, ôm cô vào lòng
-Hì – cô cười hạnh phúc
-Em nè – anh
-Hử? – cô hơi nghiêng đầu hỏi
-Nếu mai này….. anh quên em thì em sẽ làm gì – anh
-Em sẽ làm cho anh nhớ lại em – cô cười
-Nếu như không thể làm anh nhớ lại được – anh cười
-Thì em sẽ làm anh yêu em một lần nữa– cô tinh nghịch nói
-Rồi nếu một ngày nào đó, anh đứng cô độc, em sẽ làm gì – anh
-Em sẽ ôm anh như lúc nãy – cô nói
-Anh yêu em – anh cười hạnh phúc
-Em cũng yêu anh – cô cười nói, rồi anh hôn cô….. trên bầu trời các vì sao như đang mỉm cười, chứng minh tình yêu và lời hứa đó của họ
-Người ta nói, không có gì là trọn vẹn, không có gì là mãi mãi…. Trước khi có bão tố, sóng gió nổi lên thì biển luôn yên bình……
Chương 31: Chị Em Kết Nghĩa
-Hello chị – cô bước vào công ty anh
– Hi em, em không đi học hả – cô tiếp tân
– Dạ em được nghỉ – cô cười
-Ờ em, em đến tìm tổng gđ hả – cô tiếp tân cười
-Vâng, ảnh có trên phòng không chị – cô
-Có em, em lên đi – cô tt
-Vâng em chào chị nhé – cô
-Ừ – cô tt cười tươi, cô tt này rất mến cô, vì nhìn cô rất tốt và dễ thương, lại lễ phép
**********************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************
-Ting….
-Cô bước ra khỏi thang máy, định mở cửa lại bị cô thư kí chặn….
-Lại tìm, đúng là mặt dày – cô thư kí mỉa mai, cô không quan tâm làm ả ta tức giận ra mặt
-Chát – ả ta tức giận quá nên ra tay tát cô luôn rồi hét lên: Anh ấy là của tôi, cô đừng hòng đụng đến. Cô không đáp, chỉ nhếch môi khinh bỉ…. Anh nghe tiếng hét, liền mở cửa thấy cô ôm má trái, cô thư kí chỉ vào mặt cô chửi, anh liền tức giận đi đến tát cô thư kí cái CHÁT
-Cô làm gì – anh gằn giọng
-Em em – cô thư kí lắp bắp
-Thu dọn đồ đạc rồi biến ra khỏi công ty cho tôi, tôi sa thải cô – anh nói
-Em xin lỗi, em sai rồi, anh đừng sa thải em mà – cô thư kí cầu xin
-Biến – anh lạnh lùng, rồi nắm tay cô đi vào, cô thư kí khóc không ra nước mắt
-Buông em ra – cô giựt tay ra
-Em làm gì vậy – anh khó hiểu, cô mặc kệ anh chạy lại cô thư kí
-Chị đừng khóc nữa – cô nói rồi quay qua anh – đừng đuổi cô ấy, em không sao, ổn thôi mà, xin anh đấy
-Em làm gì vậy – anh ngạc nhiên
-Xin anh mà, anh mà sa thải chị ấy em dọn ra khỏi nhà – cô hâm dọa
-Được rồi – anh bất lực với cô rồi quay qua cô thư kí – cơ hội cuối cùng, nếu tái phạm không phải chỉ sa thải mà thành phố này cô cũng không được ở
-Dạ em biết rồi, cảm ơn anh – cô thư kí cảm ơn ríu rít, anh bỏ vào trong
-Chị cảm ơn em nhiều lắm – cô thư kí nói ánh mắt đầy sự cảm ơn
-Có gì đâu chị, chị em cả – cô cười
– Má em – cô thư kí áy náy
– Không sao đâu chị, tí sẽ hết thôi, quên chuyện này đi – cô cười
-Chị có thể nhận em là em gái không – cô thư kí cười
-Dạ được chứ, em tên Phạm Ngọc Trân – cô cười tươi
-Chị là Trịnh Quỳnh Mai – cô thư kí cười
-Hi, thôi chị làm việc đi, em vào đây – cô
-Ừ – mai nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng cảm kích, mai hứa sẽ thương yêu cô em này để bù đắp những ngày qua xử sự không tốt, sẽ chúc hạnh phúc cho cô em gái này, mai đã thông suốt, chỉ có cô em gái này mới đáng để tổng gđ yêu thương “em tốt thật”. Còn cô rất thích thú, vì đã có chị em kết nghĩa rồi!
– Em tốt quá rồi đó – anh ôm cô
– Chị ấy đâu đến nỗi phải bị anh sa thải chớ – cô trách móc
– Tát em sưng cả mặt thế mà em bảo không đến nỗi nào à – anh đau lòng nói
– Tí sẽ hết thôi mà – cô cười hạnh phúc
– Em nhân từ quá rồi đó – anh lắc đầu
– Từ nay chị ấy là chị của