
ưa còn động trên bờ mi rơi xuống… chỉ là nước mưa mà thôi.Buông mãi mãi… Hạ Tuyết không hiểu vì sao nghe xong câu đó trong lòng liền đau buồn như vậy. Là anh ta đã hạ thấp cô không xứng, chính là anh ta đả bỏ rơi cô khi cô bắt đầu nhận ra tình cảm đó.. vậy ma hôm nay anh ta lại đến đây với bộ dạng đáng thuơng này.– Tôi… ghét anh, Tú Anh… tôi hận anh. – Hạ Tuyết nước mắt tuông rơi mà nói.– Hạ Tuyết, em nhất định phải sống thật hạnh phúc, hãy hứa với tôi em sẽ sống hạnh phúc. – Tú Anh nhìn vào đôi mắt cô mà nói.– Tôi nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, và nơi đó sẽ không có anh tồn tại. Tú Anh khẽ cười buồn, đưa đôi bàn tay mình lên bờ má cô vuốt nhẹ… ” – Tạm biệt.”– Nói xong Tú Anh liền quay đầu đi, bóng dáng anh như một cành cây lẻ loi trước gió lớn. Hạ Tuyết nhìn theo anh cho đến khi bóng anh mất hút sau chiếc thang máy… cô bươc vào bên trong phòng mình tiến ra ban công mà nhìn xuống dưới… Tú Anh đang đi dưới cơn mưa rất lớn… cơn mưa giống như xóa nhòa bóng dáng anh khiến cô phải lau đi những giọt nước mưa trong mắt mình để tìm bóng hình anh. Tú Anh nhìn lên trên... Hạ Tuyết nhìn xuống dưới… bốn mắt nhìn nhau qua những hạt nước mưa kia… ”**Nếu như lúc này mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn, thì có lẽ em sẽ chẳng màng điều gì nữa mà oà khóc.Mở lòng ra cùng cơn mưaNếu anh có về, em sẽ vờ như chẳng có gì xảy ra, vờ như thiếu anh, cuộc đời em vẫn tươi tắn và hối hảChỉ là.. chỉ là em giấu đi ”**Tuấn Anh ngồi tại nhà hàng Ciz uống một tách cafe, trên bàn là chiếc laptop để chuẩn bị một số dữ liệu và tham khảo thị trường mới cho The Win. Phía cửa ra vào xuất hiện tiếng ồn ào của mọi người, anh đưa mắt nhìn qua liền trông thấy một cô gái tiến vào… cô mặc một bô quần áo năng động khá thời trang, guơng mặt cô thanh tú toát lên khí chất mạnh mẽ.. đó chính là Triệu Hải Yến. Tuấn Anh lướt nhìn qua sau đó lại tiếp tục nhìn về màn hình laptop mà không quan tâm.– Bốp. – Tiếng động mạnh từ phía xa khiến mọi ánh mắt đổ dồn, Tuấn Anh cũng khẽ nhìn.Triễu Hải Yến đang ôm mặt, mắt trân trân nhìn cậu thanh niên đang đứng trước mặt cô vô cùng hung hăn.– Cô có sao không? – Tuấn Anh nhanh chóng tiến về phía Triệu Hải Yến mà đỡ cô đứng lên.– Tôi không sao, không cần anh xen vào. – Triệu Hải Yến nhìn Tuấn Anh bất ngờ, lại hất tay anh ra mà tự đứng lên.– Mày là ai lại dám xen vào chuyện của tao. – Người thanh niên kia hất mặt nói.– Cậu không cần biết tôi là ai, một người đàn ông cao lớn lại ra tay với một cô gái chân yếu tay mềm… tôi cảm thấy thổ thẹn cho cậu. – Chuyện của tôi, không cần anh xen vào. – Triệu Hải Yến tiến về phía người thanh niên kia đưa tay khoát vào tay hắn ta. – Chúng ta đi thôi.Cả hai bước ra khỏi Ciz trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô gái kia không phải vừa bị tên kia tát sao, vì sao lại phải lệ thuộc như vậy. Tuấn Anh nhìn theo bọn họ, chẳng lẽ vì anh mà cô gái lúc nào cũng tuơi cười kia lại trờ nên như thế… vì sao anh lại cảm thấy có lỗi đến như vậy. Tuấn Anh quay trở lại bàn của mình, ngồi xuống nhưng không thể tập trung làm việc.Triệu Hải Yến bước ra khỏi Ciz, đi khuất tầm mắt của Tuấn Anh liền rút tay mình ra khỏi tên thanh niên kia. Vì sao cô muốn quên anh đi, vì anh đã có bạn gái… vì sao lại để cô gặp anh trong tình huống này, nếu như anh không đến giúp cô có phải tốt hơn không, như thế cô sẽ không còn nhin thấy anh tốt đến nhường nào.– Sao vậy? – Hắn ta nhìn Hải Yến nói.– Nhãi ranh, dám tát đại tiểu thư Triệu gia này, muốn chết rồi hả. – Triệu Hải Yến tức giận nhìn hắn ta. Hắn ta tức giận liền giơ tay lên định tát cô tiếp. Triệu Hải Yến xoay người tung một cước vào bụng hắn, sau khi hắn đang gục mặt ôm bụng cô liền nhảy lên mà đá vào mặt… hắn lăn quay ra đất.– Ngay cả cha tôi còn chưa bao giờ đánh tôi, đáng chết. – Nói xong Triệu Hải Yến phủi tay bỏ đi.Đêm đó Triệu Hải Yến lang thang bên ngoài đến tận tối… cô cảm thấy rất buồn khi bị Tuấn Anh từ chối và anh đã có bạn gái khiến cô cảm giác mất đi tất cả cơ hội. Cô đi ngang qua Ciz bar, Triệu Hải Yến liền bước vào bên trong lại không ngờ nơi này náo nhiệt như vậy… Cô đang ngồi dùng một ly coktai thì tên này đến gần tán tỉnh cô… Triệu Hải Yến lại đang buồn bã… là cô cũng có sức hấp dẫn… nhìn cô cũng không phải là nữ sinh trung học… Cô chỉ trêu đùa vài câu hắn ta liền bám riết cô đến tận hôm nay, cô hạn hắn đến nơi này nói rõ ai ngờ hắn ta lại nổi máu điên mà tát cô bất ngờ đến mức không kịp phòng bị. Không ngờ Tuấn Anh lại có mặt tại nơi này, thật là mất mặt… có lẽ anh lại càng ghét cô hơn.**Hàn phu nhân nhờ vào các mối quan hệ của bà ta mà mang Liên Chi ra ngoài vì được xữ án treo. Hàn Liên Chi vô cùng vui mừng khi thoát ra khỏi địa ngục trần giang đó, cô ôm lấy Hàn phu nhân mà khóc.– Mẹ, chỉ có mẹ là yêu thuơng con… cả đời này con sẽ không quên ơn mẹ.– Ta tất nhiên là yêu thuơng con rồi… ta đã nói là đàn ông trên thế gian này không ai tốt cả, lúc yêu thì ngon ngọt khi có nữ nhân khác liền bỏ rơi con.– Con sẽ không bao giờ rời xa me nữa. Hàn Thế Bảo đã đẩy con vào đường cùng, con sẽ giúp mẹ lấy lại The Win… đuổi bọn chúng ra khỏi Hàn gia.– Ta mong đợi