XtGem Forum catalog
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214854

Bình chọn: 10.00/10/1485 lượt.

ày vui vẻ nói chuyện của mọi người lại trở về một khoảng không gian trâm mặc. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ, trên tay cầm bức hình của một cô gái có làn da trắng ngần và nụ cười nhẹ nhàng hiền diệu.– Hạ Tuyết, em đang ở đâu… nơi đó em có nhớ anh không… em có hạnh phúc không? – Win nhắm mắt lại, đưa bức hình kia mà ôm vào lòng… đau nhói.**– Tuấn Anh, anh thấy sao? – Hải Yến mặc trên người một bộ váy cưới xinh đẹp, mái tóc cô cũng không còn ngắn cũn cỡn mà đã dài ra ngang vai…– Đẹp đó. – Tuấn Anh ngồi phía sau đáp.– Đây là bộ váy thứ 10 mà em thay ra, và câu trả lời thứ 10 của anh là đẹp đó. – Hải Yến xị mặt xuống mà đáp. – Đúng là người là nói, hôn nhân chính là hố chôn của tình yêu mà.– Thật ra thì em mặc gì cũng đẹp. – Tuấn Anh biết cô giận nên bước tới nói. – Nhưng kín đáo một chút sẽ tốt hơn. – Sau đó mang chiếc áo vest trên người mà khoát lên bờ vai trần của cô mà nói. – Vợ anh, không cho phép kẻ khác nhìn thấy.Hải Yến hiểu ý anh là đang muốn gì, thì ra cô thay đi thay lại bao nhiêu bộ váy đẹp bật nhất tại nơi này anh đều miễn cưỡng khen đẹp. Cô nhìn qua phía cô gái nhân viên mà nói:” Cho chị chiếc váy nào kín cổ, tay dài, nói chung là không hở hang.”Hai người họ tuy theo pháp luật là vợ chồng lâu năm nhưng hiện tại vẫn chưa hề có một hôn lễ nào. Tất nhiên Tuấn Anh không để vợ mình thiệt thòi, chỉ là cô muốn sau khi anh điều trị xong bàn tay và đợi Tuấn Hải lớn thêm một chút sẽ tiến hành hôn lễ… dù sao thì anh cũng không thể nào chạy khỏi cô được nữa.Hôn lễ diễn ra đơn giản, mọi người thân thiết đều có mặt đông đủ. Trên tay Hải Yến bế Tuấn Hải đứng cùng Tuấn Anh chụp một bức ảnh gia đình.– Cuối cùng họ cũng hạnh phúc viên mãn, còn cậu… khi nào sẽ kết hôn đây. – Hàn Thế Bảo cầm trên tay ly rượu nhìn về phía Tuấn Anh – Hải Yến đang hạnh phúc mà hỏi Tú Anh.– Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng. – Tú Anh đáp, thật ra anh đang rất muốn kết hôn… rất muốn yên bề gia thất và nghe tiếng trẻ con trong căn nhà.– Có cần tôi chỉ cậu một cách. – Hàn Thế Bảo khẽ nháy mắt.– Cách ư? Tú Anh khẽ hỏi.HÀn Thế Bảo nói nhỏ vào tai Tú Anh… sau đó lại cười lớn:” Hãy tin tôi… “Tú Anh hơi bâng khuâng đôi chút… cách đó hơi không hay cho lắm.Win nhìn thấy Tuấn Anh và Hải Yến vui vẻ cùng nhau hạnh phúc thì vui mừng cho họ nhưng bản thân lại cảm thấy cô đơn. Anh ngồi một mình trong góc, trên bàn chai rượu màu đỏ vẫn rót đều vào ly rồi uống cạn, ánh mắt nhìn về phía xa xăm…– Ngày vui của họ, sao mặt cậu lại bi thảm như vậy chứ. – An Nhiên bước đến ngồi đối diện Win.– Tôi tất nhiên mừng cho họ. – Win nâng một ly rượu lên mà nói. – Vì hạnh phúc của chú Tuấn anh. – Sau đó đưa vào môi uống cạn.An Nhiền nhìn nét mặt thoáng buồn kia cũng cảm thấy mềm lòng… nhưng cô nào có thể phản bội Hạ Tuyết mà nói ra điều gì… chỉ biết im lặng ngồi nhìn từng dòng rượu đỏ đưa vào người Win không ngừng.Đến khi cô muốn ngăn lại thì Win đã ngã gục ra bàn….Tú Anh và An Nhiên đưa Win lên phòng, trong cơn say… Win không ngừng gọi tên Hạ Tuyết trong đau đớn… giọt nước mắt trên mi cũng lăn xuống.– Xem ra thiếu gia đã rất nhớ Hạ Tuyết. – Tú Anh nhìn Win mà nói.– Nếu Hạ Tuyết nhìn thấy cậu ấy như vậy, có lẽ cũng rất buồn.**An Nhiên ngồi phía sau khán đài, tiếng hò hét của khán giả bên ngoài khiến cô càng hưng phấn hơn trong biểu biểu diễn sắp tới. Cô cầm mic trên tay, bước ra sân khấu cuồng nhiệt nhất cùng không khí vỡ òa của người hâm mộ. Chính là một An Nhiên xinh đẹp với giọng ca đầy truyền cảm… đốn tim cả một khán đài đông đúc người xem.Cô hát xong phần của mình, ngồi trong phòng hóa trang kiểm tra điện thoại thì có rất nhiều cuộc gọi trong thời gian cô biểu diễn…đó là số của Tú Anh, không biết có việc gì anh lại gọi cô nhiều như vậy. Nhưng khi cô gọi lại thì không thể liên lạc được.Chưa hết lo lắng thì số của Hàn Thế Bảo gọi đến, thông báo cho cô rằng Tú Anh vừa mới bị tai nạn giao thông đang cấp cứu tại bệnh viện. An Nhiên như người chết trân… trên người trang phục biểu diễn chưa thay ra đã nhào ra xe lái đến bệnh viện.– Hàn tổng, Tú Anh… Tú Anh… anh ấy đâu rồi. – An Nhiên như người mất hồn, mắt đã lem đi vì nước.– Cậu ấy đang được bác sĩ cấp cứu bên trong. – Hàn Thế Bảo tỏ ra buồn rầu. – Nhưng xem ra rất nghiêm trọng.– Tú Anh… Tú Anh… anh không được xảy ra chuyện gì đâu… anh có việc gì em phải sống thế nào… – An Nhiên khóc thét lên trong bệnh viện.Hàn Thế Bảo đứng im đó, hai tay đặt vào bên trong túi quần tựa lưng vào bức tường phẳng… đôi mắt khẽ nhắm lại…– Ai là người nhà của bệnh nhân. – Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra.– Tôi… là tôi. – An Nhiên như nhào tới. – Anh ấy có làm sao không bác sĩ.Vị bác sĩ buồn bã lắc đầu:” Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”An Nhiên như lịm người… bàn tay và bàn chân như mất đi cảm giác….Khi bác sĩ bỏ đi, cô y tá đi về phía An Nhiên mà đưa ra một chiếc hộp nhỏ khẽ nói:” Bệnh nhân đưa vào bàn tay nắm chặt chiếc hộp này, giờ tôi giao lại cho người nhà bệnh nhân.”An Nhiên mở chiếc hộp kia ra… là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh…– Hôm nay cậu ta nói với tôi rằng đi mua nhẫn để chuẩn bị cầu hôn cô… dù biết có thể cô sẽ từ chối nhưng vẫn muốn đánh liều