Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3219290

Bình chọn: 10.00/10/1929 lượt.

nh nhìn vào không thể nào hiểu được là mảnh ghép này đang viết những gì. Nhưng là của Hàn tổng đã giao phó, anh nhất định phải giữ gìn cho thật kĩ càng.Hàn Thế Bảo bước vào bên trong ngôi biệt thự xa hoa của nhà họ Hàn, anh bước đến cửa phòng ngủ khẽ nhẹ nhàng mở cánh cửa ra mà nhìn vào bên trong. Anh nhìn thấy Kelly đang nằm trên giường mà đắp chăn kín cả người… Hàn Thế Bảo không hề mảy may có chút nào nghi ngờ, anh đứng đó lặng người đôi chút rồi cũng khẽ đóng cánh cửa kia lại mà quay lưng đi. Anh nào đâu hay biết, Kelly đã hành động từ trước khi anh rời khỏi Hàn gia này.Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu sáng qua khe cửa phòng bệnh viện… ánh nắng chiếu vào gương mặt của cô gái đang nằm trên giường. An Nhiên mở mắt ra, đôi mắt như vô hồn chỉ nhìn về một điểm… toàn thân bất động gương mặt không có chút biểu cảm.Một cô gái đang giúp An Nhiên vệ sinh thân thể và thay đổi trang phục khác… cô gái này là người mới được thay thế bời người giúp việc vì bà ấy bận việc phải về quê ít hôm. Cô gái trẻ vừa làm vừa hát líu lo, cẩn thận tỉ mỉ giúp An Nhiên lau từng khóe tay.– Cô là ai? – Tú Anh bước vào, nhìn thấy cô gái xa lạ liền nói.Nghe có người bước vào, cô ta quay đầu nhìn lại liền bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp trai của Tú Anh, sau đó liền cuối đầu nói:” Chào ông chủ, tôi là cháu của dì Hương, bác ấy có việc về quê ít ngày nên tôi vào đây làm thay bác ấy.”Tú Anh nhìn cô gái này có vẻ thông minh lanh lợi, có lẽ cũng không đến nỗi không thể chăm sóc An Nhiên vài ngày. Anh bước tới lại gần chiếc bàn đặt một ít tiểu thuyết trên bàn, sau đó đi về phía An Nhiên lại nói:” Không cần gọi tôi là ông chủ, cô tên gì?”– Dạ, tên là Diệu Anh.Tú Anh hỏi cho có lệ, sau đó không nhìn cô gái mà hướng mắt nhìn về phía An Nhiên khẽ mỉm cười, Tú Anh đưa bàn tay lên mái tóc của An Nhiên khẽ nói:” Anh đưa em ra ngoài đi dạo.”Anh bế cô xuống chiếc xe lăn đặt sẵn gần giường, Tú Anh bắt đầu đẩy cô ra đến cửa thì quay đầu lại nhìn Diệu Anh mà nhíu mày:” Cô đứng đó làm gì, mang theo nước đi theo tôi.”Diệu Anh là đang bị sức hút của Tú Anh khiến cô mơ màng lạc vào cơn mê hồn, anh ta là một nam thần trong mắt cô hiện tại. Anh ấy thật phong độ và đẹp trai công thêm sự chung tình không ai sánh kịp. Cô đã từng nghe dì Hương kể về tình cảnh của vị thiếu gia vì si tinh cô ca sĩ An Nhiên mà hằng ngày đều đến thăm cô ta rất lâu, lại còn đọc sách cho cô gái kia nghe mỗi ngày… dù biết cô ta mê man không thể nghe thấy.– Dạ, vâng. – Diệu Anh luống cuống mang theo nước mà đi theo phía sau Tú Anh.Tú Anh đẩy An Nhiên ra khuôn viên của bệnh viện, nơi này có một vườn hoa đủ màu sắc… những đứa trẻ đang nô đùa cùng nhau cười rạng rỡ..– Em nhìn thấy lũ trẻ không, rồi chúng ta sẽ có với nhau thật nhiếu đứa trẻ đáng yêu như vậy. – Tú Anh cuối mình xuống đưa môi kề tai An Nhiên mỉm cười nói.Đôi mắt An Nhiên không có chút lay động, vẫn nhìn về một hướng mơ hồ…Đi một vòng công viên… Tú Anh đẩy An Nhiên đến một vườn hoa cúc dại… nhửng đóa hoa nhỏ bé, có cánh hoa nho nhỏ màu vàng đua chen nhau đón ánh nắng buổi sáng mà khoe sắc hương. Tú Anh ngồi trên chiếc ghế đả gần đó, nhìn An Nhiên có một chút xót xa… một cô gái năng động như cô, có lẽ rất là khó chịu khi phải ngồi yên một nơi như vậy.– Anh uống chút nước đi ạ. – Diệu Anh đưa chai nước về hướng Tú Anh.Tú Anh đưa mắt nhìn về phía cô gái đang đứng phía sau mình, vì nãy giờ chỉ chú tâm vào An Nhiên mà quên mất cô ta đang đi theo phía sau. Thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đang đỏ ửng lên vì mệt khiến anh cảm giác đôi chút tội nghiệp.– Cô ngồi đi. – Tú Anh nhận lấy chai nước khui ra đưa về phía cô gái. – Tôi không khát, cô uống đi.– Cảm ơn. – Diệu Anh ngồi xuống bên cạnh Tú anh mà nhận lấy chai nước từ trong tay anh.– Cô bao nhiêu tuổi rồi. – Tú anh hỏi.– Tôi năm nay 23t. – Diệu Anh khẽ đáp.– Không ngờ dì Hương lại có cháu lớn như vậy, cô hiện tại đang làm gì mà lại có thể giúp dì ấy chăm sóc bạn gái tôi. – Tú Anh hơi ngạc nhiên hỏi.– Tôi vừa tốt nghiệp đại học, cũng chưa tìm được việc làm thích hợp nên tôi có thể giúp dì ấy. – Diệu Anh nhỏ nhẹ đáp. – Dì ấy nói rằng anh đối xữ rất tốt với người làm nên không muốn mất công việc này…– Người làm hay là chủ cũng là những con người với nhau… đã là con người thì chúng ta phải hiểu và cảm thông cho số phận của nhau. – Tú Anh lắc đầu nhẹ mà đáp. – Không ai có thể chọn được gia cảnh sinh ra… nhưng bản thân chúng ta có thể quyết định con đường phía trước.– Anh quả nhiên là không khác với những gì dì tôi ca ngợi… anh là một người đàn ông tốt.– Tôi không tốt như cô nghĩ đâu… nếu tôi thật sự tốt thì cô ấy đã không bị tai nạn như vậy. – Tú Anh lộ nét u buồn nhìn về phía An Nhiên.– Những chuyện trước kia tôi không biết, nhưng thật hiếm khi thấy một người đàn ông nào có thể chung tình với bạn gái của mình như anh… tôi thật sự ghen tỵ với cô ấy. – Diệu Anh khẽ đáp. – Cô ấy bị như vậy, mà anh vẫn chờ đợi… nếu tôi có thể tìm được một người bạn trai như vậy… thật là tốt.Tú Anh lắc đầu khẽ mỉm cười:” Nắng trưa rồi, chúng ta vào trong thôi.” – Tú Anh đứng lên đẩy An Nhiên đi.Diệu Anh n


Snack's 1967