
, phải nói là trong cái đầu ốc trẻ con của cô gái họTriệu này cũng khá là thông minh và đầy tính chiến lượt.– Thống nhất vậy đi. – Hàn Thế Bảo nói. – Liên Chi, quan trọng là em có thể đưa bà ấy về lại VN hay không?– Em sẽ cố gắng… – Hàn Liên Chi gật đầu. – Cảm ơn đã giúp em.– Dù sao… anh cũng từng gọi bà ấy là “ mẹ”.– Nghe nói anh sắp kết hôn sao, anh không đợi Kelly nữa ư. – Hàn Liên Chi hỏi. – Mẹ có nói với cô ấy là hai người là anh em… có lẽ bà ấy muốn chia rẽ hai người để dễ dàng hành động.– Không sao cả, mọi chuyện đều ổn. – Hàn Thế Bảo không muốn tiết lộ cho Hàn Liên Chi biết rằng Kelly đang ở chỗ anh… sự thật là anh chưa thể tin tưởng người phụ nữ này.Nếu như Hàn phu nhân chịu dừng lại, chẳng phải điều đó là điều tốt ư… cách của Hải Yến không phải là Hàn Thế Bảo hoàn toàn tin tưởng… tuy nhiên như thế cũng khiến Hàn Liên Chi đưa bà ta về nơi này… nơi mà thế lực bà ta không có.– Hàn tổng, anh không nên quá tin tường cô ta.- Tuấn Anh khẽ bươc vào phòng Hàn Thế Bảo mà nói. – Ai biết được đây có phải là một âm mưu của Hàn phu nhân.– Tin tưởng. – Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười. – Tuấn Anh, cậu an tâm đi… dù bà ta có bày trò gì, tôi cũng sẽ là người cầm cán của cuộc chơi này.Tuấn Anh nghe Hàn Thế Bảo nói vậy cũng liền hiểu ý của anh, dù là Hàn Liên Chi là do Hàn phu nhân sai đến… anh cũng sẽ điều khiển cuộc chơi này.***Buổi sáng hôm sau Kelly chuẩn bị trang phục tươm tất để cùng Tú Anh đến bệnh viện… tuy nhiên vừa sáng sớm thì Lục An đã dậy rất sớm, cô ta cứ điđi lại lại trong phòng khách khiến ai nấy đều tò mò nhưng không dám hỏi. Kelly vừa bước ra ngoài thì Lục An đã chạy đến bên cạnh cô, bộ dạng như có chuyện gì đó bí hiểm lắm.– Kelly, tôi có một việc nhờ cô giúp. – Lục An nói.– Có việc gì sao? – Kelly hỏi lại, cô ta có việc gì sao.– Là thế này, tôi đã đánh rơi chiếc nhẫn cưới của tôi mà Thế Bảo. – Bộ dang ra vẻ lo lắng. – Một người nhặt được nó và họ nhận ra chiếc nhẫn đó vì cặp nhẫn này đã được đưa lên báo. Hắn ta đã tìm cách liên lặc với tôi và ngỏ ý rằng dẽ cho tôi chuộc lại nó.– Vậy thì tốt rồi, cô mau đi chuộc lại đi. – Kelly đáp.– Không đơn giản như vậy, hắn ta đưa ra số tiền khá cao và yêu câu tôi đến đó một mình. – Lục An ra vẻ lo sợ. – Tiền không phải là vấn đề, nhưng tôi rất sợ… lỡ như đến đó hắn ta cướp tiền và không trả nhẫn cho tôi.– Cô hãy nói với Thế Bảo, anh ấy sẽ cho người lấy lại giúp cô.– Không được… tôi không muốn anh ấy biết tôi đã làm mất nó… anh ấy sẽ nghĩ tôi không tôn trọng anh ấy. – Lục An lắc đầu.– Vậy cô muốn nhờ tôi việc gì. – Kelly hỏi.– Cô có thể đi cùng tôi được không? – Lục An ra vẻ van xin. – Đừng để bất cứ người nào trong Hàn gia biết, họ sẽ nói lại với Thế Bảo mất.Kelly hơi phân vân một chút, cô ta vì sao lại nhờ vả cô trong khi cả hai người có vẻ không ưa gì nhau lắm. Kelly chưa kịp trả lời thì lại nghe Lục An nói tiếp.– Tôi không quen biết ai ở nơi này cả, một người bạn cũng không có… đến lúc gặp chuyện cũng không biết nhờ vả ai. Những người trong Hàn gia này đều là người của Thế Bảo, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một mình cô có thể tin tưởng… làm ơn đi cùng tôi được không… Kelly.– Thôi được rồi, tôi đi bệnh viện vể sẽ đi cùng cô. – Kelly gật đầu đứng lên.– Không được, hắn ta hẹn trong sáng nay… nếu không đến xem như mất chiếc nhẫn mãi mãi. – Lục An kéo tay Kelly lại. – Tôi xin cô Kelly, việc này rất gấp.Đi bệnh viện hôm nay đi cũng được ngày mai cũng không sao, bệnh viện kia vẫn nằm đó chứ không mất đi đâu được. Còn chiếc nhẫn kia lại quan trọng với cô ta như vậy, xem như cô giúp người vậy… cô gái này cũng không phải là người xấu hoàn toàn.– Được rồi, tôi sẽ đi với cô. – Kelly nói. – Nhưng tôi phải nói với Tú Anh một tiếng, anh ta lại đợi.– Kelly, đừng nói là đi với tôi… anh ta lại hỏi chúng ta đi đâu, tôi sợ mọi chuyện sẽ đổ bễ ra hết. – Lục an khẽ nói.– Tôi hiểu rồi, an tâm đi. – Kelly gật đầu nói.Đợi Kelly bước ra khỏi cửa thì bên trong Lục An khẽ cười đầy dã tâm, bàn tay bấm điện thoại trên tay khẽ cười nói vào trong điện thoại:” Con mồi đã cắn câu… bắt đầu hành động.”Đọc tiếp Vịt nhỏ xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi ta – Chương 88 Kelly lái xe đưa Lục An đến địa chỉ mà Lục An đưa cho cô, thật ra cô cũng không rành rẽ đường phố của thành phố này lắm. Từ bé cô đã sống ở Mỹ, về nước lại bị tập trung cho mục đích trả thù mà chỉ nhắm đến Hàn gia, cái địa chỉ kia co đã dò mãi trên bản đồ mới tìm ra… khi lái xe đi vào mới biết đây là một bùng ngoại ô thành phố, hai bên là cây cối um tùm và rất thưa thớt dân cư. Cái bọn người này vì sao lại hẹn Lục An tại nơi này, cô ta không dám đi một mình là đúng.– Tôi ngửi thấy mùi không an toàn nơi này rồi.- Kelly nhìn xung quanh mà nói. – Một lát nữa cô hãy đứng phía sau tôi, để tôi nói chuyện với bọn họ.”– Kelly, cô thật cam đảm. – Lục An đưa đôi mắt biết ơn giả tạo.Địa chỉ bọn chúng đưa là một căn nhà nhỏ nằm khuất phía bên trong thật khó tìm, cuối cùng thì cô cũng đã tìm được mà thở phào nhẹ nhõm… Kelly nhìn sang Lục An đang hướng mắt nhìn vào bên trong kia, trên tay cầm một túi màu đen đựng tiền.– Chúng ta vào thôi… phải